Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi phái các trinh sát kiểm tra bụi cỏ chỉ là để phòng ngừa, ai ngờ sau hai nén nhang thì trinh sát trở về mà còn bắt được thêm hai người.

Hơn nữa hai người này còn ăn mặc quần áo của nhân viên hộ tống.

Cửa sông Loan Hà cách thành Du Quan hơn một trăm dặm, hơn nữa ở giữa còn có doanh trại liên quân Tấn Man, sao nhân viên hộ tống lại có thể xuất hiện ở chỗ này?

Cho nên các trinh sát mặc định coi hai người là gián điệp áp giải lên thuyền.

“Tiên sinh, Mạnh tướng quân, hai người kia tự xưng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, còn nói bọn họ là đại đội bay!”

Trinh sát áp giải hai người đến trước mặt Kim Phi và Mạnh Thiên Hải.

Kết quả hai người vừa thấy Kim Phi thì khóc òa lên: “Tiên sinh, đúng là ngài thật rồi, cuối cùng ngài cũng tới…”

Kim Phi nhìn chằm chằm hai người một hồi, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu, cũng không nhớ nổi tên của họ.

Nhưng một cận vệ đứng sau y lại nhận ra hai người, kinh ngạc hỏi: “An Hồng, sao người lại ở chỗ này?”

“A Giang, ngươi nhận ra bọn họ à?” Thiết Chùy hỏi.

“Vâng, lúc trước An Hồng vào tiêu cục cùng đợt với ta, có điều về sau ta vào đội cận vệ của tiên sinh, An Hồng bị Lão Ưng chọn đi làm phi công.”

Cận vệ nhanh chóng giải thích: “Người còn lại thì ta không nhớ tên, nhưng trước kia ta đã gặp anh ta rồi, chắc chắn là huynh đệ bên ta, không phải gián điệp.”

“Ta tên là Triệu Soái, đồng hương với Đại Cương, đều là người làng Đậu Giáp, huyện Thanh Sơn dưới núi Ngũ Lang, tiên sinh nếu không tin thì cứ phái người đi hỏi.”

Một người khác vội nói.

“An Hồng, Triệu Soái, không ngờ hai người lại là một đôi…”

Kim Phi nghe thấy tên của hai người thì chợt nhớ ra một bộ điện ảnh từng xem ở đời trước, nhịn không được nhìn kỹ hai người hơn.

Thật ra Kim Phi cũng thấy hai người này quen mắt, chỉ là y đã gặp nhiều nhân viên hộ tống nên không nhớ được mặt lẫn tên của họ.

Nhưng nếu cận vệ của mình nhận ra, người còn lại cũng có thể nói ra tên Đại Cường và làng Đậu Giáp, núi Ngũ Lang thì cũng đã đủ chứng minh bọn họ đúng là nhân viên hộ tống.

Nếu là người một nhà, Kim Phi vội ra hiệu cho trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ buông hai người ra.

“Tiên sinh, chúng ta thật sự không ngờ rằng sẽ gặp được nhân viên hộ tống ở đây, còn tưởng rằng bọn họ là gián điệp…”

Trinh sát cũng biết đã bắt sai người, đầu tiên là giải thích với Kim Phi rồi quay ra nhận lỗi với hai người: “Hai vị huynh đệ, xin lỗi!”

“Không sao, không sao!”

An Hồng vội xua tay: “Đều là hiểu lầm, nhận ra là được rồi.”

Nhưng hai trinh sát vẫn chột dạ cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.

Lúc trước ở dốc Đại Mãng, có lính quân Uy Thắng ỷ người đông nên chèn ép nhân viên hộ tống, Kim Phi biết chuyện thì đã tự mình dẫn người đến quân Uy Thắng để dằn mặt.

Sau chuyện lần đó, người của quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ đều biết Kim Phi là người rất bênh vực người nhà.

“Các ngươi là trinh sát, cẩn thận một chút là đúng.”

Trinh sát phát hiện dị thường thì bắt người là thủ tục chính xác, hơn nữa đương sự cũng không có ý kiến, Kim Phi cũng sẽ không vô cớ làm khó dễ hai trinh sát.

“Cảm ơn tiên sinh!”

Hai trinh sát bấy giờ mới thở phào, xoay người rời đi.

“Thiết Chùy, bảo nhà ăn mang chút canh thịt lại đây để hai vị huynh đệ này ấm bụng trước đã.”

Kim Phi phát hiện An Hồng và Triệu Soái ai cũng mặt mày tái nhợt, quay ra dặn Thiết Chùy đi chuẩn bị cơm.

“Cảm ơn tiên sinh, hai chúng ta chạy liền mấy ngày trên đồng hoang, cũng không được một bữa ăn đàng hoàng, đói muốn chết.”

An Hồng xoa bụng nói.


Nói đến vấn đề này, Kim Phi cũng tò mò hỏi: “Các ngươi không phải ở thành Du Quan, sao lại chạy đến nơi đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK