Lý Địch chỉ dựa vào một chút manh mối đã có thể đoán ra được đội kỵ binh nào đang bảo vệ đội vận chuyển, còn có thể thuyết phục được những người vốn không muốn cho cậu bé đi là Kim Phi và Trương Lương thay đổi ý định, đủ để chứng minh được năng lực của cậu bé.
Nếu như cậu bé là một nhân viên hộ tống trưởng thành, Kim Phi chắc chắn sẽ không hề do dự mà để cho cậu bé đi, nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn còn là trẻ con, hơn nữa còn có một đứa em gái mắc chứng tự kỷ cần phải chăm sóc!
Kim Phi vẫn hơi chần chừ.
Lý Địch đứng ở một bên thấy Kim Phi vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định thì lại mở miệng nói: “Tiên sinh, ta biết ngài đang lo lắng cái gì, cho dù vì em gái ta, ta cũng sẽ không đi tìm đường chết, nếu đã dám đi thì chắc chắn có thể thuyết phục được Lý Lăng Duệ, cũng có thể bình an vô sự mà thoát khỏi đó!”
“Ngươi thật sự chắc chắn?” Kim Phi xoay người sang nhìn chằm chằm vào Lý Địch.
“Không dám nói là chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng vẫn chắc chắn khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm!” Lý Địch nói: “Mấy năm ta ở Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ vì muốn lôi kéo tể tướng ủng hộ anh trai hắn mà thường xuyên đến thăm phủ tể tướng, mặc dù ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với hắn nhưng có mấy lần hắn nói chuyện với Hứa Liên, ta cũng ở bên cạnh hầu hạ, nên cũng hiểu một chút về hắn!”
Trên thực tế, nhiều nô lệ giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt hơn so với các quan chức.
Bởi vì ở thời phong kiến, quan chức không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng lắm thì không được trọng dụng, bị cách chức đã là hình phạt nghiêm khắc nhất rồi.
Những quan chức như vậy còn có thể được người ta khen ngợi là người có tính cách ngay thẳng.
Nhưng nô lệ thì khác, bọn họ không có bất kỳ nhân quyền nào, đôi khi nếu họ nói sai một câu, hoặc thậm chí ho nhiều hơn một chút cũng có thể bị chủ nhân đang có tâm trạng không tốt đánh chết.
Mặc dù Lý Địch còn nhỏ tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú hơn so với hầu hết người trưởng thành, mấy năm làm nô lệ trong phủ tể tướng kia, có thể bị con trai của tể tướng là Hứa Liên chọn trúng, không những sống sót mà còn bảo vệ được em gái không thể nào gặp người kia thì bản thân chính là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt và suy đoán lòng người.
“Nếu như tiên sinh vẫn chưa yên tâm thì có thể tìm ra những con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ trước, như vậy thì ta sẽ chắc chắn hơn!” Lý Địch nói.
“Việc này đã làm rồi, ta đoán tầm một hai giờ nữa sẽ có kết quả!”
Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương để những nhân viên hộ tống khác đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Địch.
“Xem ra ta và tiên sinh nghĩ giống nhau!”
Lý Địch thấy vậy thì không khỏi mỉm cười.
“Địch Địch, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi nhìn chằm chằm vào Lý Địch mà hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi!” Lý Địch không hề do dự gật đầu.
“Vậy ngươi về chuẩn bị một chút đi, nếu hối hận thì quay lại tìm ta!”
Bây giờ Kim Phi thật sự không tìm được ứng cử viên nào phù hợp hơn so với Lý Địch, nên chỉ có thể tạm thời đồng ý với đề nghị của Lý Địch.
“Vậy ta đi chuẩn bị trước!”
Lý Địch chào Kim Phi một cái rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Địch, trầm giọng nói: “Lương ca, thông báo cho đại đội súng kíp tiến lên phía trước đội hình để tiến hành huấn luyện tập bắn!”
“Bây giờ ư?” Trương Lương hơi sửng sốt.
Tình thế của hai bên vốn đã căng thẳng rồi, bây giờ lại để cho đại đội súng kíp tiến về phía trước đội hình tập bắn, không phải là cố ý khiêu khích sao?
Lỡ đối phương trực tiếp phát động tổng tiến công thì sao?
Hơn nữa, từ trước đến nay, Kim Phi luôn coi súng kíp là vũ khí bí mật, trận chiến quyết định lớn sắp bắt đầu rồi, vì sao lại chủ động để lộ súng kíp ra?
Trương Lương thật sự không hiểu.
Nhưng Kim Phi lại gật đầu nói: “Đúng, ngay bây giờ!”
“Vâng!” Trương Lương thấy Kim Phi kiên trì như thế thì sải bước ra khỏi lều trại, đi gọi Đại Tráng.