Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, gã muốn đi ngay, Yamin lại kéo gã lại: "Phùng tướng quân, ngươi đừng đi!"

"Ta đã đưa binh phù và ấn cho ngươi cả rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?" Phùng Thế Tài trừng mắt hỏi.

"Ta không muốn làm thống soái, chỉ hy vọng ngươi có thể hợp tác với vua Đông Man!"

Yamin đưa binh phù và ấn lại cho Phùng Thế Tài.

Không phải hắn không muốn làm thống soái, mà do 80% trong liên quân Tấn Man đều là người của Tấn vương, nên lời nói của Phùng Thế Tài càng có trọng lượng hơn hắn.

Thấy Phùng Thế Tài không chịu nhận binh phù và con dấu, Yamin cứ thế mà nhét binh phù và con dấu vào lòng Phùng Thế Tài.

Phùng Thế Tài do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng nhận lấy.

Tất cả người hầu thân cận của gã đều ở trong liên quân này, nên gã thật sự không yên tâm khi giao đội ngũ cho Yamin.

"Vậy mới đúng chứ!"

Yamin thấy Phùng Thế Tài đã lấy lại binh phù và ấn nên bèn nói tiếp: "Phùng tướng quân, ngươi cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, hẳn là biết rõ với số lương thực ít ỏi mà chúng ta giành được, căn bản không thể nào ăn được mấy ngày, cũng không thể chống cự để mọi người về tới đất Tấn, bây giờ chúng ta chỉ có cách duy nhất để sống sót là tấn công thành thôi!”

Phùng Thế Tài nghe Yamin nói xong thì im lặng.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng gã biết Yamin nói đúng.

Khoảng cách tới đất Tần quá xa, mặc dù ở giữa hầu hết đều là vùng đất hoang dễ đi lại, nhưng lương thực mà họ kiếm được quá ít, căn bản là không đủ để nuôi hết nhiều người như vậy trở về.

Hơn nữa, Tấn vương giao nhiệm vụ cho họ là hỗ trợ Đông Man đánh hạ thành Du Quan, nếu như bọn họ trở lại thì Tấn vương cũng sẽ không tha cho bọn họ!

Cho nên bây giờ chỉ còn lại một con đường cuối cùng để đi, đó chính là tiếp tục tấn công thành Du Quan.

Hiểu được điều này, Phùng Thế Tài đành bất lực gật đầu, quay đầu nhìn những người dân trong trại vẫn đang cứu lương thực.

Cũng không biết đánh xong trận này thì những người này sẽ còn lại mấy người.

"Nhìn bọn họ làm gì, cùng lắm chỉ là đám dê hai chân thôi, chết thì cứ chết, còn đỡ lãng phí lương thực!"

Yamin thấy vậy, lại thản nhiên nói.

"Nếu ngươi còn tiếp tục nói bọn họ là dê hai chân, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!"

Phùng Thế Tài đột nhiên quay đầu, hai mắt gã đỏ ngầu trừng mắt nhìn Yamin.

Lúc trước khi Đông Man mới chiếm được thành Du Quan, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn rất nhiều người, tuy nhiên Đông Man căn bản không coi người dân Đại Khang là con người mà gọi họ là những con dê hai chân, tùy ý giết họ thậm chí còn nấu lên để ăn.

Bất cứ ai là người Đại Khang nghe thấy danh xưng này đều sẽ vô cùng phẫn nộ.

Đất Tần giáp với mười sáu châu Yến Vân, Phùng Thế Tài gần như đã nghe tiếng ác của Đông Man lớn lên và nên càng phản cảm với cái danh hiệu này.

Yamin nheo mắt lại, nhưng cũng không nói gì nữa.

Dù sao vẫn phải nhờ vào Phùng Thế Tài chỉ huy dân thường và binh phủ công thành.

Phùng Thế Tài đang định rời đi thì bỗng có một tiếng kèn trầm đục vang lên từ phía bắc.

"Đây là tiếng kèn của vua Đông Man tập hợp đại quân!" Yamin nhắc nhở: "Sau khi tập hợp đại quân là sẽ công thành, Phùng tướng quân, chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi!"

"Bản tướng biết!"

Phùng Thế Tài hừ một tiếng, triệu tập phó tướng, tập hợp binh lính và dân thường.

Trong thành Du Quan, việc giao ca giữa đội hộ tống ca đêm và ca ngày đã hoàn tất, lúc này kẻ địch không công thành nên đội hộ tống ca ngày tạm thời nghỉ ngơi trên tường thành.

Nghe thấy tiếng kèn, đội hộ tống và binh lính nữ quay đầu nhìn về phía bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK