Thật ra, xưởng đóng thuyền Đông Hải cũng là một mảnh đất thuộc địa dưới quyền của Kim Phi.
Chẳng qua nơi này là lãnh thổ của hạm đội Đông Hải, thống soái hải quân Trịnh Trì Viễn có mối quan hệ rất tốt với Kim Phi, chắc chắn sẽ không đến quấy rầy, thổ phỉ cũng biết rằng có nhân viên hộ tống đóng quân ở đây, không dám tới tìm đường chết.
Vì vậy, khi các chư vương đang hỗn chiến ở Đại Khang, trấn Ngư Khê đã biến thành một nơi giống như thiên đường.
Xưởng đóng thuyền Đông Hải là nơi duy nhất dưới quyền Kim Phi có thể chế tạo ra con thuyền cỡ lớn, Kim Phi cũng cực kỳ coi trọng nơi này, đặc biệt phái nhân viên hộ tống của cả một đại đội đến canh giữ ở nơi này.
Đại đội trưởng Đại Cường vốn đã chuẩn bị ngủ rồi, lại nghe nói có ca-nô từ vùng biển phía bắc tới đây, vội vã mặc quần áo rời giường.
Chờ đến khi anh ta cùng với đại đội phó chạy tới cửa bến tàu, xưởng trưởng của xưởng đóng thuyền Hồng Đào Bình cũng vừa mới tới.
Lúc này, ca-nô còn chưa tiến vào cổng, Hồng Đào Bình nhìn thoáng qua mặt biển, quay đầu nhìn về phía Đại Cường nói: “Đại Cường huynh đệ, sao ta không thấy Trấn Viễn số 1?”
Hai ngày trước, Trấn Viễn số 1 đi qua nơi này, cũng dừng lại để tiến hành tiếp tế, nên bọn họ biết rằng Trấn Viễn số 1 đã tới thành Du Quan.
Bây giờ chỉ thấy có ca-nô chứ không nhìn thấy Trấn Viễn số 1, làm cho trong lòng Hồng Đào Bình dâng lên một dự cảm không lành.
Chẳng lẽ Trấn Viễn số 1 đã bị phá hủy rồi?
Trước đây, tình trạng này đã từng xảy ra một lần.
Trấn Viễn số 1 mới ra khỏi cảng biển, máy hơi nước đột nhiên không hoạt động, cuối cùng vẫn phải dùng đến cánh buồm để chạy tới bến tàu, sau đó Mãn Thương cho người đến sửa chữa lại.
“Có thể Trấn Viễn số 1 ở lại giúp đỡ thành Du Quan, cũng có thể là bị tụt lại phía sau rồi.”
Đại Cường không chỉ an ủi Hồng Đào Bình, cũng là đang an ủi chính mình.
“Hy vọng là thế!” Hồng Đào Bình gật đầu.
Nhưng hai người đều biết rằng trách nhiệm chính của hai chiếc ca-nô này chính là bảo vệ Trấn Viễn số 1, nếu không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ không tách khỏi Trấn Viễn số 1 quá xa.
Sau đó không ai nói gì nữa, ca-nô nhẹ nhàng cập bến.
“Hồng An, sao các ngươi lại tới đây, Trấn Viễn số 1 đâu?”
Đại Cường nhìn nhân viên hộ tống vừa xuống ca-nô mà hỏi.
Hồng Đào Bình cũng nhìn sang.
“Trấn Viễn số 1… bị thuyền của quân địch… đánh chìm rồi…”
Hồng An cúi đầu nói.
“Chìm… chìm rồi…”
Đại Cường trợn mắt lên, trên mặt tràn ngập dáng vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào, trên đời này không có bất cứ con thuyền nào có thể đánh chìm Trấn Viễn số 1 được!”
Hồng Đào Bình thậm chí còn lên tiếng bác bỏ.
Bộ phận chủ chốt của Trấn Viễn số 1 đều là anh ta chỉ huy đoàn đội chế tạo ra, ngoại trừ Kim Phi, anh ta là người hiểu rõ cấu tạo bên trong Trấn Viễn số 1 hơn bất kỳ ai.
Anh ta cũng hiểu rõ sức mạnh của Trấn Viễn số 1 hơn ai hết.
Vừa rồi không nhìn thấy Trấn Viễn số 1, anh ta còn đoán là Trấn Viễn số 1 đã bị hỏng ở giữa đường, anh ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc Trấn Viễn số 1 có thể bị đánh chìm.
Anh ta càng không ngờ tới sẽ bị “thuyền của quân địch” đánh chìm.
“Quân địch dùng loại thuyền nào? Chẳng lẽ còn lớn hơn, nhanh hơn Trấn Viễn số 1 ư?”
Hồng Đào Bình trợn mắt hỏi.
“Không phải, là bè gỗ…”
Hồng An cúi đầu kể lại sự việc đã qua một lần.
“Sao có thể như vậy… Sao có thể như vậy?…”
Hồng Đào Bình vẫn không thể tin được, chiến hạm mạnh mẽ như vậy lại bị bè gỗ phá hỏng: “Sao các ngươi không chạy chứ?”