Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiểu Bắc cố ý nhấn trọng âm vào từ “vài”.

“Không thể nào?” Hai mắt Kim Phi mở to.

“Chàng không tin, thì ra ngoài hỏi thử xem.”

Đường Tiểu Bắc liếc Kim Phi: “Bình thường không nhìn ra, chàng còn biết diễn xuất, kết quả mới uống một bát rượu, chàng đã lập tức lộ bản chất, chậc chậc chậc, mấy lời nói kia thật hào hùng.”

“Ta nói gì?” Kim Phi cảm giác đầu óc quay cuồng.

“Không nói gì, chỉ nói những cô nương đã nhận hôn thư thì chính là người nhà họ Kim, nếu thật sự không muốn gả cho người khác thì chàng đều sẽ thu nhận, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đói bụng.”

Đường Tiểu Bắc đến gần Kim Phi, hỏi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tướng công, chàng nghiêm túc ư?”

“Trừ việc nói năng linh tinh, ta không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?” Kim Phi ôm theo tia hy vọng hỏi.

“Cái này ta cũng không biết, ta đưa Hạ Nhi tỷ tỷ về nghỉ ngơi, khi ta quay lại, đã không thấy chàng, mãi đến tận đêm khuya mới thấy chàng quay về.”

Đường Tiểu Bắc nói với Kim Phi: “Đúng rồi, chàng vịn tường quay về, quần áo xộc xệch…”

“Đừng nói nữa, ta muốn yên tĩnh...” Kim Phi che mặt, không muốn nói chuyện nữa.

“Yên Tĩnh? Ta nhớ núi Thiết Quán có vài người tên Yên Tĩnh, chàng đang nhớ cô nào?”

“Đều do ta dạy muội mấy trò đùa không vui này, đừng lấy nó ra trêu ta."

Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc.

Đột nhiên ý thức được gì đó, y ngẩng đầu, hô: “Thiên Tầm!”

Bắc Thiên Tầm ôm hắc đao tiến vào: “Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Cô có nghe thấy lời vừa nãy của Tiểu Bắc không?” Kim Phi hỏi.

“Nghe thấy.” Bắc Thiên Tầm gật đầu.

“Muội ấy nói thật không?” Kim Phi hỏi.

Bắc Thiên Tầm chưa kịp trả lời, đã thấy Đường Tiểu Bắc nháy mắt liên tục với cô ấy.

Kim Phi hỏi Bắc Thiên Tầm, chỉ để quan sát Đường Tiểu Bắc mà thôi.

Hiện tại không cần hỏi, Kim Phi cũng đã biết đáp án.

Ồn ào nửa ngày, hóa ra cô nương này trêu mình.

“Thiên Tầm, làm phiền cô rồi.”

Kim Phi gật đầu với Bắc Thiên Tầm, Bắc Thiên Tầm lập tức xoay người rời đi.

Đường Tiểu Bắc cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước, đã bị Kim Phi túm lấy cánh tay.

“Tiểu Bắc, đi đâu vậy?”

“Ta đi xem cháo đã chín chưa, bưng lên cho chàng một bát.”

Đường Tiểu Bắc chột dạ nói.

“Không cần, muội giải thích cho ta trước, ta vịn tường quay về là có ý gì?” Kim Phi nheo mắt hỏi.

“Tướng công, ta chỉ đùa thôi.”

“Ngại quá, ta tưởng thật.”

Kim Phi dùng sức, kéo Đường Tiểu Bắc vào trong ngực: “Hôm nay phải giải thích rõ ràng, nếu không ta sẽ để muội vịn tường ra ngoài.”

...

Đợi đến khi Kim Phi ra khỏi phòng, mặt trời đã lên rất cao.

Cuối cùng, không biết Đường Tiểu Bắc có giải thích rõ ràng hay không, điều khiến cho Bắc Thiên Tầm kinh ngạc là cô ấy phát hiện dáng đi của Quan Hạ Nhi có gì đó không đúng lắm.

Bắc Thiên Tầm nghĩ không ra, cũng không tiện hỏi.

Kim Phi đứng vươn vai trước cửa, đang định gọi Đại Lưu mang đồ ăn lên, thì thấy Đại Lưu vội vàng chạy đến.

“Tiên sinh, Tiểu Ngọc thả bồ câu đưa thư đến, nói ngài về làng gấp.”

Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà rất gần, chưa bao giờ có chuyện dùng bồ câu đưa thư.

Nhưng vì lần trước làng Tây Hà bị thổ phỉ bao vây, không thể truyền tin tức ra ngoài, nên Tiểu Ngọc đã nuôi vài lồng bồ câu ở núi Thiết Quán.

“Trong làng xảy ra chuyện gì?” Kim Phi cau mày hỏi.

Khoảng cách gần như vậy, Tiểu Ngọc không phái người đến báo tin, mà dùng bồ câu đưa thư, nhất định là có chuyện rất nghiêm trọng.

Làng Tây Hà là đại bản doanh của y, cũng là nền móng của y, không thể có bất kỳ sai sót nào.


“Ta cũng không biết, trong thư Tiểu Ngọc chỉ nói ngài phải về gấp.” Đại Lưu đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK