“Cửu công chúa?” Kim Phi sửng sốt, đẩy Đại Lưu ra, đi đến ven đường.
Đội ngựa cũng ngừng lại.
Thiếu nữ đi đầu kéo khăn che mặt trên mặt ra, không phải Cửu công chúa thì ai vào đây?
Nhưng lúc này Cửu công chúa đã không còn vẻ thong dong nho nhã như trước kia nữa, mà trông mệt mỏi xơ xác.
Bởi vì thời gian dài di chuyển bị gió lạnh đánh vào mặt, rất nhiều chỗ trên tay trên mặt đều bị xước lạnh.
“Điện hạ, không phải người hồi kinh sao?”
Kim Phi nghi hoặc hỏi.
“Bổn cung… Bổn cung…!”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, trong mắt không khỏi nhòe nước.
Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, cố hai lần mà cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Để đuổi theo Kim Phi, sau khi rời khỏi kinh thành, cô ấy đã không nghỉ ngơi lấy một ngày.
Lúc này đã là tháng chạp, Cửu công chúa cứ vậy mà phơi mình trước gió tây lạnh thấu xương, từ kinh thành chạy thẳng đến Kim Xuyên.
Nhất là mấy ngày gần đây, khi biết được Kim Phi đã vào địa giới Xuyên Thục, đến cơm cô ấy cũng chưa ăn được một miếng tử tế, cứ phóng ngựa đi liên tục như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cô ấy phải chịu khổ như vậy đâu?
Cũng may, tất cả đều xứng đáng.
Cuối cùng cô ấy cũng đuổi kịp rồi.
Lúc trước chưa gặp Kim Phi thì còn ổn, Cửu công chúa cố gắng gượng bằng niềm tin, chẳng cảm thấy sao hết.
Sau khi nhìn thấy Kim Phi thì tự dưng Cửu công chúa thấy muốn khóc.
Thế nhưng sự kiêu ngạo của một công chúa khiến cô ấy cố kiếm chế cơn xúc động, hít vào một hơi thật sâu, cố ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Cô ấy mỉm cười chào hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, cuối cùng cũng đuổi kịp ngài! Có thể nói chuyện một chút không?”
Kim Phi nhìn sâu vào Cửu công chúa, xoay người đi đến rừng cây nhỏ phía sau tảng đá.
Cửu công chúa cũng nhảy xuống ngựa chiến đi theo sau.
Thấm Nhi muốn đi theo, lại bị Cửu công chúa ngăn lại.
“Tiên sinh, ngài mới vừa về Kim Xuyên, không về thăm Hạ Nhi mà lại tới huyện phủ làm gì?”
Cửu công chúa chạy bước nhỏ đuổi theo Kim Phi, cười hỏi.
“Điện hạ có lẽ đã gặp Tiểu Bắc rồi, biết rõ rồi sao còn cố hỏi?”
Trông Cửu công chúa thế này, hiển nhiên là đã phải liên tục di chuyển.
Có thể tìm tới nơi này chứng tỏ cô ấy đã gặp Đường Tiểu Bắc.
Hiển nhiên cũng nên biết mục đích của Kim Phi.
Cửu công chúa nghe vậy, sắc mặt thoáng nét bi thương: “Tiên sinh nhất định phải giết Thái Lưu Dương ư?”
“Sau khi điện hạ vào đến Xuyên thì có thấy dân chạy nạn không? Có thấy người dân chết ở ven đường không? Có thấy đứa trẻ bị sói đói gặm đến nát mặt không?”
Kim Phi đi bước một tới gần Cửu công chúa: “Điện hạ có biết, đã có bao nhiêu người dân Kim Xuyên chết vì nạn trộm cướp trước đây hay không?”
“Tiên sinh, không phải ngài đã bắt được sư gia của Từ mập sao?”
Cửu công chúa nói: “Vậy thì hẳn là tiên sinh biết rõ, kẻ sắp đặt phía sau không phải là Thái Lưu Dương, mà là đám người Từ mập ở Tây Xuyên, nạn trộm cướp ở Kim Xuyên cũng là do bọn họ khởi xướng, không phải Thái Lưu Dương!”
“Điện hạ rất rõ tình hình ở làng Tây Hà nhỉ?”
Kim Phi cười gằn một tiếng: “Một khi đã như vậy, thì điện hạ cũng biết Thái Lưu Dương đã làm gì chứ?”
“Thái Lưu Dương muốn nhằm vào xưởng của tiên sinh, là hắn không đúng, thế nhưng tội vẫn chưa đến mức phải chết đúng không?”
“Đây là do ta suy xét không chu toàn, để hắn bắt thóp được, không phải vì chuyện này mà trả thù hắn.”
Kim Phi nói: “Ta muốn giết hắn, là bởi vì hắn cấu kết với đám quyền quý làm trò gian ác! Bởi vì hắn là huyện lệnh nhưng lại không biết lo cho dân! Nếu hắn là một huyện lệnh đủ tư cách, tích cực chống thổ phỉ, người dân Kim Xuyên tuyệt đối sẽ không chết nhiều như vậy!”
“Tiên sinh, ngài cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ xử lý Thái Lưu Dương!” Cửu công chúa nói.