“Dạy trẻ em trồng ruộng làm công? Những cái này còn cần dạy à?”
Mặt hiệu trưởng Bạch đầy kinh ngạc.
Bà ấy chưa hiểu Kim Phi nghĩ thế nào.
Không chỉ hiệu trưởng Bạch nghĩ vậy, ngoài Cửu công chúa ra, suy nghĩ của những người xung quanh cũng giống như hiệu trưởng Bạch.
Những chuyện như trồng ruộng làm công mà còn cần dạy à?
Còn phải xây dựng một ngôi trường to hàng chục ngàn mẫu để dạy?
Trong nhận thức của người Đại Khang, chỉ có đọc kinh thánh đi làm quan, mới là đường đúng.
Nếu người nói không phải là Kim Phi, e là bọn họ đều cảm thấy đối phương điên rồi.
“Sao trồng ruộng làm công lại không cần dạy?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Đều là trồng ruộng, vì sao có người trồng một mẫu có thể thu được hai trăm cân lúa mì, nhưng có người chỉ thu được một trăm cân? Đều là làm công, vì sao một ngày có người quay nhanh, mà có người lại quay chậm?”
“Chẳng lẽ sau khi học ở trường đại học mà tiên sinh nói, tất cả lương thực mà mọi người trồng ra đều nhiều như nhau à? Làm công đều nhanh như nhau à?” Hiệu trưởng Bạch hỏi.
“Chắc chắn không phải rồi, nhưng từng học trồng ruộng, 99% sẽ giỏi hơn người chưa từng học trồng trọt, từng học làm công, cũng sẽ nhanh hơn người chưa học!”
Kim Phi nói: “Hơn nữa đại học còn có thể dạy học sinh làm thế nào để tạo ra công cụ, làm thế nào để tạo ra động cơ càng nhanh hơn, thúc đẩy Đại Khang phát triển không ngừng!”
“Sẽ như tiên sinh sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Phải, đợi mười mấy hai mươi năm sau, sẽ có vô số người giống ta, cùng xây dựng Đại Khang càng tốt đẹp hơn!”
“Vô số người như tiên sinh…”
Nghe Kim Phi nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ vẻ khao khát.
Một Kim Phi đã cho Đại Khang sự thay đổi lớn như vậy, nếu Đại Khang có vô số Kim Phi, ai còn dám tới chọc giận Đại Khang nữa?
“Hiệu trưởng Bạch, những đứa trẻ này đều là mầm non của Đại Khang, cũng là cột trụ tương lai của Đại Khang, kính nhờ bà nhất định phải che chở chúng thật tốt, để chúng mọc thân rễ khỏe khoắn nhất, nở ra bông hoa đẹp nhất, kết những quả to nhất!”
Kim Phi nhìn hiệu trưởng Bạch nói: “Vừa nãy ta không nói lời khách sáo với bà, có khó khăn cứ tới tìm ta, ta không ở đây thì tìm Hạ Nhi, Tiểu Bắc, Vũ Dương, tìm trưởng làng.”
Tiểu học làng Tây Hà mới thành lập được một năm, bây giờ chủ yếu học viết chữ tính toán, nhưng Kim Phi đã biên soạn tài liệu giảng dạy cơ bản của vật lí, hóa học, sinh học xong rồi, đợi đám học sinh này lớn hơn một chút là có thể học.
Một bước nhanh, từng bước nhanh hơn, những đứa trẻ đã được đào tạo có hệ thống, sau này chắc chắn sẽ học kiến thức nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Kim Phi nói những đứa trẻ của Tiểu học làng Tây Hà là tương lai của Đại Khang, cũng không nói là nói bừa, mà là kết quả có xác suất lớn.
“Bà già này nhớ rồi!” Sắc mặt hiệu trưởng Bạch nghiêm túc nói: “Ta cũng cảm ơn sự tin tưởng của tiên sinh!”
“Tốt nhất là bà đừng phụ sự tin tưởng của tiên sinh!” Cửu công chúa cũng nói một tiếng.
“Vâng!” Hiệu trưởng Bạch vội cúi đầu.
Cách để kiểm soát cấp dưới là đánh một cái tát cho một viên kẹo, một người tốt bụng, một người nghiêm khắc.
Cửu công chúa lo hiệu trưởng Bạch được yêu thành hư, nên chủ động đóng vai người nghiêm khắc, làm kẻ ác cho một cái tát kia.
Mặc dù Kim Phi không giỏi mưu kế, nhưng không ngu dốt, biết Cửu công chúa đang nhắc nhở hiệu trưởng Bạch giúp mình, tất nhiên sẽ không chống lại ý của Cửu công chúa.
“Con người khi sinh ra, cơ bản là tốt…”
Tiếng đọc sách lanh lảnh từ phòng học truyền tới, phá vỡ không khí nghiêm túc.
“Đi xem bọn trẻ thử đi.”
Kim Phi theo tiếng đọc sách, đi tới cửa sau của một phòng học.
Bố cục phòng học giống với phòng tiểu học ở đời trước của Kim Phi, đằng trước là bục giảng, bên dưới là những hàng bàn ghế.
Chỗ khác biệt lớn nhất là bàn học đằng trước các học sinh, bên trên không có vở viết, cũng không có bút, đằng trước một học sinh đều có một khuôn gỗ nhỏ, bên trong rải cát mịn.
Bình thường các học sinh dùng que gỗ viết chữ lên cát mịt, sau khi viết đầy thì dùng thanh gỗ san bằng ra là được.
Giáo viên nữ dùng thước bản chỉ vào bảng đen, trên bản đen viết ‘Tam tự kinh’ mà Kim Phi cải biên theo lịch sử Đại Khang.
Học sinh theo thước bản, đồng thanh đọc chữ trên bảng đen.
Nhìn thấy Kim Phi ở cửa sau, giáo viên nữ vội đặt thước bản xuống, hành lễ với Kim Phi.
Các học sinh vốn đang chắp tay đọc sách, đều nhất loạt quay đầu lại.
“Ai da, Kim tiên sinh về rồi!”
“Phi ca, huynh về lúc nào vậy? Lâu lắm rồi ta không gặp huynh!”
“Phi ca, năm trước huynh nói làm hắc đao cho ta, bây giờ còn chưa cho ta đâu!”
“Phi ca, chiếc thuyền xịch xịch xịch bốc khói trên bến tàu, chạy nhanh như bay ấy, là huynh làm à? Lợi hại quá đi!”
“Ta cảm thấy phi thuyền bay trên trời vẫn lợi hại hơn! Chú ba của ta là phi công, lớn lên ta cũng muốn làm phi công!”
“Lớn lên ta muốn làm nhân viên hộ tống, ta muốn mặc áo giáp đen như anh họ!”
“Lớn lên ta muốn làm xưởng trưởng nữ giống Đường xưởng trưởng, hoặc là chưởng quầy nữ giống Tiểu Bắc phu nhân! Phi ca, sau này con trai biết chữ nhiều rồi, huynh vẫn sẽ nhận xưởng trưởng nữ, chưởng quầy nữ chứ?”
…
Đa phần trẻ con trong phòng học này đều là người trong làng, từ nhỏ đã biết Kim Phi, cũng không kính sợ thân phận của Kim Phi như người lớn.
Nhìn thấy Kim Phi về, đều cực kì vui mừng, dồn dập mở miệng chào hỏi.
“Vẫn đang học đấy, mọi người yên lặng tí đi!”
Kim Phi giơ tay đè xuống, đám trẻ lập tức yên tĩnh.
“Thế này mới nghe lời chứ!”
Kim Phi xuyên qua phòng học, đi từ cửa sau lên bục giảng.
Giáo viên nữ vội bước sang một bên.
“Vừa nãy ta nghe nói Khoái Đản Nhi muốn làm phi công phải không?”
Kim Phi cười nhìn hỏi một bé trai dưới bục.
“Phi ca, trong trường học này, huynh phải gọi tên của ta là Lý Đại Trụ, không thể gọi ta là Khoái Đản được!”
Bé trai tức giận nói.
“Ha ha ha!”
Trong phòng học cười ầm ầm.
“Xin lỗi xin lỗi, lúc trước ta không biết tên của đệ là gì.”
Kim Phi chắp tay với Khoái Đản Nhi: “Khoái… Khụ, Lý Đại Trụ, sau này đệ muốn làm phi công phải không?”
“Đúng vậy!” Khoái Đản Nhi ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng: “Ta muốn lái phi thuyền giống chú ba, bay trên trời như chim!”
“Vậy đệ phải cố gắng đó, sau này ta sẽ làm ra phi thuyền bay càng nhanh hơn, thao tác càng phức tạp hơn, muốn làm phi công, yêu cầu sẽ càng ngày càng cao.”
Kim Phi nói: “Nếu đệ học không tốt, thì không làm phi công được đâu!”
“Phi ca yên tâm, nhất định ta sẽ học thật tốt!”
Khoái Đản Nhi vỗ ngực bảo đảm.
“Không chỉ phải học giỏi, tố chất thân thể cũng phải xuất sắc nữa!”
“Phi ca, cái này huynh yên tâm đi, ta có thể cõng một bó củi chạy từ sau núi đến bãi sông, nếu huynh không tin, hai ta đánh một trận đi, bảo đảm huynh không thắng ta được!”
Khoái Đản Nhi nói xong thì xắn ống tay áo lên.
“Tên ngốc nhà ngươi, Phi ca là tổng quản lí của phi công, nếu ngươi thật sự đánh với huynh ấy, cả đời này ngươi cũng đừng mơ làm phi công nữa!”
Bạn cùng bàn của Khoái Đản Nhi vội kéo nhóc lại: “Đừng nói nữa, nếu cha ngươi biết ngươi ra tay với Phi ca, còn không gõ chết ngươi à?”
“Cũng phải nhỉ?” Khoải Đản Nhi vò đầu, lại hạ ống tay áo xuống.
Trong lớp lại cười vang.
Đến Kim Phi cũng bị Khoái Đản Nhi chọc cười.
“Phi ca, vừa nãy huynh vẫn chưa nói gì, sau này con trai biết chữ nhiều rồi, huynh có còn cần chưởng quầy nữ, xưởng trưởng nữ nữa không?”
Một bé gái đứng dậy hỏi.
“Đương nhiên sẽ cần rồi, có điều ngươi phải lợi hại hơn con trai mới được, đặc biệt là toán học, cần phải học cho giỏi.”
“Vậy huynh yên tâm đi, bọn họ làm bài kiểm tra đều không qua ta được!” Bé gái tự tin nói.