Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề lương thực là vấn đề mà Kim Phi quan tâm nhất gần đây.

Nghe Ngụy Đại Đồng muốn nói về vấn đề lương thực, Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Ngụy đại nhân chắc hẳn chưa ăn cơm, đi, đến nhà ta ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Đây là một cơ hội tốt để làm thân với lãnh đạo, Ngụy Đại Đồng rất hào hứng, nhưng vẫn hỏi: “Có tiện không?”

“Có gì mà không tiện” Kim Phi nói: “Đi thôi, chẳng lẽ còn phải để ta kéo ngài à?”

Kim Phi đã nói như vậy rồi, Ngụy Đại Đồng cũng không tiện từ chối, vì vậy ông ta đi theo Kim Phi vào tiểu viện.

Trên đường Kim Phi hỏi: “Ngụy đại nhân, khoảng thời gian trước mực nước vẫn luôn tăng, hiện giờ thế nào rồi?”

Thời gian gần đây Kim Phi vẫn luôn bận rộn với xưởng đóng thuyền và thuyền bọc thép ở Đông Hải, vậy nên không có thời gian để ý tới Xuyên Thục, y chỉ xem qua những tấu chương mà Cửu công chúa cách vài ngày lại tổng hợp rồi phái người đưa đến mà thôi.

Nhưng nếu Xuyên Thục xảy ra lũ lụt, Cửu công chúa chắc chắn sẽ nói với y, không nói tức là không có chuyện gì quan trọng.

Bây giờ nhìn thấy Ngụy Đại Đồng nên mới thuận miệng hỏi.

Đúng như dự đoán của Kim Phi, Ngụy Đại Đồng trả lời: “Nhờ có sự nhắc nhở của tiên sinh, chúng ta đã có sự chuẩn bị trước, mực nước dâng cao cũng không nghiêm trọng lắm, hiện tại vẫn chưa xảy ra nạn lụt.

“Vậy thì tốt,” Kim Phi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Việc xây dựng con kênh thế nào rồi?”

“Một số con kênh chính đã hoàn toàn sửa xong, các mương nhánh theo kế hoạch của tiên sinh cũng đều thông nước rồi, chỉ còn một vài nhánh bởi vì địa hình khá phức tạp nên tiến độ công trình có chút chậm, nhưng chắc chắn sẽ được hoàn thành trước năm mới!”

Ngụy Đại Đồng trả lời: “Khu vực hạ lưu sông Kim Mã luôn là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề từ lũ lụt, một vài năm trước mỗi khi mực nước dâng cao thì khu vực hạ lưu sông Kim Mã nhất định sẽ bị ngập lụt, tuy nhiên bởi vì đập Đô Giang đã được khơi thông nước nên vài ngày gần đây khi mà nước sông dâng cao thì một nửa nước sông Kim Mã đã được chảy đi, vậy nên hạ lưu sông Kim Mã mới tránh khỏi tai họa.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Kim Phi nói liên tục hai lần sau đó vỗ nhẹ vai Ngụy Đại Đồng: “Ngụy đại nhân vất vất vả rồi!”

Những con kênh mà Kim Phi quy hoạch đã gần như chảy qua hơn một nửa đồng bằng Xuyên Thục.

Có những con kênh này thì nước sông Kim Mã có thể chảy đến từng ngóc ngách của Xuyên Thục, làm ẩm ướt và màu mỡ cho vùng đất này.

Kim Phi tin rằng, chỉ cần mấy năm nữa thôi, vùng đồng bằng Xuyên Thục trải qua nhiều trận hạn hán sẽ có thể trở thành kho báu của trời!

Đây cũng là điều mà y mong muốn nhìn thấy nhất.

Lúc này đã đến giờ ăn, mỗi ngày vào thời điểm này cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong nhà Kim Phi.

Tuy nhiên hôm nay trở về, Kim Phi lại phát hiện Cửu công chúa, Tả Phi Phi, Bắc Thiên Tầm và Đường Đông Đông lại không có ở đây, chỉ có mấy người Tiểu Nga, A Xuân, Lý Địch và em gái của Bắc Thiên Tầm đang ngồi bên cạnh bàn điên cuồng ăn cơm.

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi ngồi ở một góc bàn ăn, không ăn cơm mà đang chụm đầu lại nói thầm cái gì đó.

Thấy Kim Phi trở lại, mấy người vội vàng đứng dậy.

“Đương gia!Ngụy đại nhân!”

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi nhanh chóng chào hỏi Kim Phi và Ngụy Đại Đồng.

“Anh rể!”

“Sư phụ!”

“Tiên sinh!”

“Ngụy đại nhân!”

Bốn đứa nhỏ cũng đứng dậy theo.

Trước khi đứng dậy Tiểu Nga vừa cắn một cái đùi gà, vậy nên khi nói chuyện, thì thịt gà bị phun ra ngoài.

Có thể là trước đây đã trải qua cảm giác đói nên ngay cả khi cuộc sống bây giờ đã tốt lên, Tiểu Nga trở nên tinh nghịch hơn thì cũng không bao giờ lãng phí thức ăn.

Khi nhìn thấy thịt gà bị rơi xuống bàn, một giây sau lập tức nhặt lên và nhét vào trong miệng.

“Cũng không nhìn xem có bẩn hay không,” Kim Phi không hài lòng nói.

“Nhuận Nương tỷ tỷ mỗi ngày lau bàn tám lần, có gì mà bẩn?” Tiểu Nga thờ ơ nói: “Anh rể không phải đã nói rồi sao, một hạt gạo cũng đáng quý, một sợi tơ làm ra cũng tốn rất nhiều công sức, trước đây muội có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có một ngày được ăn đùi gà, làm sao có thể lãng phí chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Ba đứa nhỏ khác cũng gật đầu theo.

Trước đây bọn họ đều là con cái trong những gia đình khó khăn, đều biết cảm giác bị đói bụng là như thế nào, vậy nên cũng biết phải trân trọng thức ăn.

“Các ngươi có thể nghĩ được như vậy, rất tốt.” Kim Phi ấn nhẹ lên tay: “Được rồi, các ngươi tiếp tục ăn đi.”

Mặc dù bốn đứa trẻ ở trong làng gì cũng dám làm, nào thì treo cây, đuổi mèo, bắt chó nhưng thông qua chuyện vừa rồi Kim Phi cảm thấy bản tính của bọn họ không xấu, chỉ là nghịch ngợm hơn trước mà thôi.

Đợi đến khi bốn đứa nhỏ ngồi xuống lần nữa, Kim Phi quay đầu hỏi Quan Hạ Nhi: “Đám người Vũ Dương đâu rồi?”

“Châu Nhi vừa mới đến đây, nói rằng Vũ Dương và đám người Thiết đại nhân có cuộc họp nên sẽ ở Ngự Thư Phòng ăn cơm, Thiên Tầm không khỏe, Nhuận Ngương vừa mới đưa cơm đến phòng cô ấy, Phi Phi và Đông Đông đều nói trong xưởng có chuyện nên cũng không về, ở lại trong xưởng tùy tiện ăn chút gì đó.”

Quan Hạ Nhi nói đến đây, giọng nói có chút không biết làm sao.

Cửu công chúa và Tả Phi Phi thực sự bận rộn, Bắc Thiên Tầm cũng thực sự cảm thấy không thoải mái, họ không đến ăn cũng là điều bình thường.

Nhưng Đường Đông Đông rõ ràng lại mắc phải sai lầm cũ, đang cố ý tránh Kim Phi.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi lại thấy lo lắng cho Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều được Cửu công chúa gả cho Kim Phi, Tả Phi Phi đã cùng với Kim Phi nam chinh bắc chiến nhiều lần, những chuyện nên làm cũng đã làm nhiều lần từ lâu, chỉ có Đường Đông Đông vẫn đang lừa mình dối người như một con đà điểu.

Có điều loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, Quan Hạ Nhi chỉ là lo lắng trong lòng, bèn tiếp tục nói: “Sau khi Thiên Tầm trở về, đã yêu cầu huấn luyện viên đi dạy cho bốn đứa trẻ này một trận, ta không biết Ngụy đại nhân sẽ đến, nhìn bọn nhỏ đều đói rồi nên đã để bọn họ ăn trước, mong Ngụy đại nhân thông cảm.”

Thời phong kiến, nếu nam giới chưa trở về thì không thể ăn cơm trước.

Mặc dù Quan Hạ Nhị và Nhuận Nương đợi Kim Phi nhưng bốn đứa nhỏ đã ăn cơm trước, Quan Hạ Nhi có chút lo lắng sẽ làm mất mặt mũi của Kim Phi.

“Không sao, không sao!” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay.

“Nếu bọn họ không trở về, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.”

Kim Phi tùy tiện chỉ một cái ghế: “Ngụy đại nhân ngồi đi, nói xem gần đây Cục vận tải thế nào rồi, có khó khăn gì không?”

Cửu công chúa không ở đây, Ngụy Đại Đồng có chút tiếc nuối, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống bắt đầu nói về công việc gần đây của Cục vận tải với Kim Phi.

Kim Phi khi nghe thì chân mày nhíu lại.

Trước đây, theo ý của Kim Phi, thì Cục vận tải chỉ phụ trách thu thập lương thực sau đó vận chuyển đến địa phương cần thiết là được.

Nhưng bây giờ khi nghe Ngụy Đại Đồng giải thích, Kim Phi phát hiện trong đó ấy thế mà còn có nhiều cách thức như vậy.

Lúc trước vì để phòng ngừa xuất hiện tình trạng thiếu lương thực, Cửu công chúa đã ra lệnh cho Trương Lương sau khi chiếm được kho lương ở Giang Nam, tất cả lương thực đều vận chuyển về Xuyên Thục.

Sau này Kim Phi ở Đông Hải phát hiện ra rong biển, lại thành lập đội đánh bắt, bắt được một lượng lớn cá biển.

Sau khi Cửu công chúa để người thống kê thì phát hiện, có thêm rong biển và cá muối bổ sung, cộng thêm lương thực dự trữ ban đầu của Xuyên Thục thì có thể đủ cho người dân Xuyên Thục sống thêm một khoảng thời gian dài.

Lương thực từ công cuộc ra công cứu giúp Xuyên Thục đều là Cửu công chúa và Kim Phi lấy từ trong tay của các đệ tử quyền quý mà những lương thực của các đệ tử quyền quý này hầu như đều đến từ Giang Nam.

Giang Nam coi như là vùng sản xuất lương thực thì cũng không gánh vác được nhiều như vậy.

Cộng thêm hành động của Trương Lương và Khánh Hoài gần đây, Giang Nam hiện giờ, lương thực dự trữ từ lâu đã giảm xuống mức báo động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK