Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong cô ta lại gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.

Lần này cô ta ăn hơi nhanh một chút, sau khi ăn xong giơ ngón tay cái lên: "Thịt con cá này cũng rất ngon, hơn nữa ngay cả một miếng xương cũng không có!"

Là một thành viên của Đại Khang, được công chúa Đông Man khen ngợi, cho dù cháo cá không phải tự mình làm, nữ nhân viên hộ tống mà có mặt vẫn vô cùng vui mừng.

"Nấu cháo cá ăn đều là con cá lớn mấy chục đến mấy trăm ký, xương cá to, có xương cũng không mắc cổ được!"

Giang Văn Văn cười giải thích: "Nguyên nhân cháo cá ngon ngoài rong biển ra, còn vì ở gần biển, lúc cá lớn nấu cháo được đưa tới đều vẫn còn sống, không cần dùng thêm gia vị nào khác, cháo cá nấu ra sẽ vô cùng ngon!"

"Loại cháo cá này là xưởng đóng thuyền mới có, hay tất cả nhà xưởng đều ăn cái này?" Một nhân viên kỹ thuật của Đông Man tò mò hỏi.

"Đương nhiên là tất cả nhà xưởng đều ăn cái này!"

"Cái này cũng quá xa xỉ nhỉ?" nhân viên kỹ thuật kinh hãi.

Đầu năm nay ăn thịt đúng là vật xa xỉ, nhưng ở đây, Kim Phi vậy mà cho tất cả công nhân bình thường ăn cháo cá!

"Ở nơi khác, cháo cá quả thật rất xa xỉ, nhưng ở đây là bờ biển, chúng ta lại có đội hái rong và đội đánh bắt, thứ không thiếu nhất chính là cá biển và rong biển."

Giang Văn Văn trả lời: "So với cháo cá, gạo ở đây mới là hàng xa xỉ."

"Đúng vậy, là ta nghĩ sai rồi." Nhân viên kỹ thuật cười ngượng ngùng, xấu hổ đổi chủ đề: "Các ngươi thật có lộc ăn, mỗi ngày đều có thể ăn được cháo cá ngon như vậy, thật không ngờ, cỏ quấn chân không những có thể ăn, còn ăn ngon như vậy."

"Đúng rồi, là ai phát hiện ra cỏ quấn... rong biển có thể ăn?" Một nhân viên kỹ thuật khác hỏi.

Quê nhà anh ta sống ở bờ biển Đông Man, không hề xa lạ gì với rong biển, nhưng giống như ngư dân của Đại Khang, từ trước tới giờ chưa ai ở Đông Man ăn thử.

Trước khi ăn, anh ta nghĩ rong biển cho dù có thể ăn được, sợ rằng mùi vị cũng sẽ không quá ngon, đoán là giống như cỏ dại, chỉ có thể làm thay vật phẩm dùng làm lót dạ no bụng mà thôi.

Nhưng thật sự ăn vào trong miệng, họ phát hiện, mùi vị rong biển vô cùng ngon, không có vị gì lạ, trái lại rất ngon.

Khiến nhân viên kỹ thuật này trở nên tò mò về người đầu tiên phát hiện rong biển có thể ăn được.

"Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là tiên sinh của bọn ta!" Giang Văn ăn tự hào trả lời.

"Kim tiên sinh còn hiểu được nguyên liệu nấu ăn ư?" Nhân viên kỹ thuật vô cùng kinh ngạc hỏi.

Thời đại phong kiến xem trọng việc quân tử không tiếp cận nhà bếp, nam nhân bình thường đều không muốn tới gần nhà bếp.

Anh ta thật sự không ngờ, Kim Phi là nhân vật cao cấp, vậy mà còn hiểu về nguyên liệu nấu ăn.

"Đương nhiên, tiên sinh không gì là không biết, không chỗ nào là không hiểu!" Giang Văn Văn nói: "Y không chỉ hiểu nguyên liệu nấu ăn, nấu cơm cũng vô cùng lợi hại, rau xào là do tiên sinh nhà ta phát minh. . . Đúng rồi, Đông Man hẳn là không có món rau xào nhỉ, trở về ta dẫn các ngươi đi nếm thử!"

Mặc dù cô ấy không hài lòng với đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng để có thể chứng minh Kim Phi nấu cơm lợi hại, cô ấy có thể tạm thời buông bỏ thành kiến, khoe khoang cách nấu ăn mà Kim Phi phát minh với phía công chúa Lộ Khiết .

Đừng nói nhân viên kỹ thuật, ngay cả công chúa Lộ Khiết đều không ngờ Kim Phi biết nấu cơm, nghe vậy tò mò hỏi: "Xào rau là như thế nào?"

"Trước đây chúng ta nấu cơm không phải đều là hầm và luộc sao? Tiên sinh nhà ta phát minh ra một cách nấu cơm mới, đó chính là đun nóng nồi, sau đó bỏ rau vào xào, như vậy hương vị rau xào ra đậm đà, ăn ngon hơn nhiều so với hầm rau!"

Giang Văn Văn nói: "Món rau xào của Nhuận Nương phu nhân – người được đích thân tiên sinh dạy nấu ăn là ngon nhất Xuyên Thục! Đúng rồi, Nhuận nương phu nhân cũng ở Đông Hải, điện hạ nói không chừng sẽ có cơ hội nếm thử tay nghề của Nhuận Nương phu nhân đấy!"

"Nghe ngươi nói như vậy, nếu có cơ hội ta sẽ mặt dày đi ăn chực bữa cơm!" Công chúa Lộ Khiết cười trả lời, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ việc này.

Không phải cô ta thật sự vì muốn ăn chực, mà để tìm hiểu tin tức liên quan đến Kim Phi, nói không chừng sẽ dùng tới.

Phát hiện tâm trạng Giang Văn Văn này không tệ, hứng thú nói chuyện rất cao, cô ta giả bộ hỏi: "Kim tiên sinh ngoài biết chế tạo vũ khí, biết đánh trận nấu cơm, còn biết làm gì nữa?"

Mặc dù công chúa Lộ Khiết tùy ý hỏi, nhưng Giang Văn Văn lập tức trở nên cảnh giác, trả lời: "Mọi người đều nói tiên sinh chúng ta là thiên thần hạ phàm, trên đời này sẽ không có thứ gì mà y không biết!"

Nói xong cô ta cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Công chúa Lộ Khiết biết Giang Văn Văn không muốn nói thêm, đã cũng biết điều mà không có hỏi tới cùng, nhưng trong lòng lại càng tò mò về Kim Phi.

Lẽ nào trên đời thật sực ó người không gì là không biết, không gì là không hiểu sao?

Công chúa Lộ Khiết không tin.

Nhưng nghĩ đến buổi sáng thấy cảnh dùng máy hơi nước cưa gỗ ở xưởng đóng thuyền, trong lòng công chúa Lộ Khiết lại trỗi dậy cảm xúc tuyệt vọng.

Nếu không phải là thần tiên không gì là không biết, vậy Kim Phi xem là gì? Tại sao y lại hiểu nhiều như vậy?

Mang theo suy nghĩ này, công chúa Lộ Khiết thấy cháo cá cũng không còn ngon nữa.

Cô ta vội vàng ăn cơm trưa, lại dẫn người tiếp tục tham quan chạy về phía xưởng số 1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK