“Chúng vẫn dám đến ư?”
Đại Tráng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng Đông.
Không cần Trương Lương hạ lệnh, đội hậu cần đang dọn dẹp chiến trường đã ngay lập tức quay về, tiểu đoàn Thần Cung cũng chủ động làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng đợi rất lâu mới phát hiện ra đối phương chỉ quanh quẩn ở xa, hoàn toàn không dám đến gần.
“Bọn chúng làm cái quái gì thế?”, Đại Tráng hỏi, “Đánh hay không, quanh quan cái gì?”
“Chắc là đang tập kích, giảm tổc độ hành quân của chúng ta!” Trương Lương đoán.
‘Vậy chúng ta dẫn người qua xử chúng luôn không?” Đại Tráng xin chỉ thị.
“Tập kích chỉ là phỏng đoán của ta, nhỡ chúng muốn bẫy chúng ta, sau đó đánh tan dần dần thì sao?”
Trương Lương lắc đầu nói: “Chúng ta đang ở địa bàn của đốỉ phương, không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, người cũng ít, không phù hợp chủ động tấn công, cũng không cần thiết làm vậy, phòng thủ là được rồi!”
“Phòng thủ?” Đại Tráng hỏi: “Không phải huynh nói công kích chính là cách phòng ngự tốt nhất sao?”
Anh ta là cựu binh cùng trưởng thành với Trương Lương, vô cùng quen thuộc với phong cách tác chiến của Trương Lương.
Từ diệt thổ phỉ đến trận Hoàng Hà, Trương Lương đều lấy công làm thủ, phong cách tác chiến cấp tiến.
Nhưng đến phương Bắc, Trương Lương như biến thành người khác, khiến Đại Tráng cảm thấy anh ta có cảm giác đang sợ hãi.
“Lúc này, ta không biết vì sao quân địch lại tập kích chúng ta, nhưng mục đích chính là giảm tốc độ hành quân của chúng ta, khiến chúng ta đến thành Du Quan chậm hơn chút.
Chuyện quân địch không muốn chúng ta làm, chúng ta càng phải làm, vậy nên không cần quan tâm những người này, không được để bị chúng làm phân tâm, tiếp tục lên đường là được.”
Trương Lương nói: “Huống hồ mục tiêu của chúng ta không phải đến phương Bắc giết người mà là để lấy lại thành Du Quan.”
“Đã hiểu!” Đại Tráng gật đầu: “Nhưng
chúng cứ chạy qua chạy lại như vậy, chúng ta đi thế nào? Cung nỏ hạng nặng dỉ động cũng không đủ.”
Trải qua cải tiến của Kim Phi, tuy cung nỏ hạng nặng nhỏ hơn nhiều nhưng lắp đặt trên xe đẩy, một cung nỏ hạng nặng phải đi cùng một xe đẩy, như vậy quá lãng phí nên số lượng không nhiều.
“Gần đây không phải có mấy xe đẩy kéo lương thực sao, lắp cung nỏ hạng nặng lên, sau đó đưa cho 4 tiểu đoàn Thần Cung mỗi tiểu đoàn một cái”.
Trương Lương nghĩ một hồi rồi nói: “Đợi khỉnh khí cầu bay lên fôỉ mang theo máy bắn đá cầm tay, hỗ trợ tiểu đoàn Thần Cung, chỗ này cách thành Du Quan không xa, kiên trì một chút, đến thành rồi nói tiếp!”
Lúc quân Bắc phạt xuất phát từ kinh thành có mang theo hơn trăm xe lương thực, nhưng mấy ngàn người ăn đến thảo nguyên, lương thực không còn nhiều, còn thừa mấy chục chiếc xe.
Trương Lương hạ lệnh, những chiếc xe này đều được gửi đến chỗ tiểu đoàn Thần Cung, lắp đặt cung nỏ hạng nặng lên.
Chiến sĩ của tiểu đoàn Thần Cung đỉ cạnh
xe đâý đi bên ngoài đội hình.
Tuy tốc độ hành quân của đoàn quân chậm hơn nhưng không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm đến thành Du Quan chậm hơn dự tính một hai ngày.
Dakima giao cho Sói Xanh nhiệm vụ kéo chân quân Bắc phạt nửa tháng, dựa theo tốc độ hiện nay của quân Bắc phạt, nhiệm vụ này không thể hoàn thành.
Trong quân Đông Man, không hoàn thành nhiệm vụ bị xử phạt rất nghiêm khắc, Sói Xanh chỉ đành sai người đỉ thám thính liên tục, kết quả lần nào cũng bị đánh cho thi thể đầy đất, cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
Chưa hết, đêm thứ ba tập kích, khỉnh khí cầu bỗng tìm thấy hướng gió thích hợp, nhân buổi đêm đánh bom doanh trại tạm thời của Sói Xanh.
Sói Xanh xui xẻo chết trong trận bom.
Bộ lạc của Sói Xanh vốn bất mãn với việc Dakima bảo họ tập kích, bây giờ thủ lĩnh lại chết, mấy đương gia của bộ lạc bàn bạc với nhau, thà chạy còn hơn bị xử phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao thì từ thành Du Quan đến Hoàng Hà hoang vu không người cũng hơn một ngàn dặm, aỉ có thể tìm thấy bọn họ chứ?
Thế là sáng hôm sau, bộ lạc Sói Xanh chạy về phía Nam.
Quân Bắc phạt cũng không chậm chân, đẩy nhanh tốc độ tiến về thành Du Quan.
Lúc này, Kim Phỉ và Cửu công chúa cách đó ngàn dặm cũng trải qua khó khăn đường dài trở về Kim Xuyên.
Vê địa bàn của mình vẫn thoải mái hơn!”
Đại Lưu ở trên boong tàu nhìn thuyền buôn lớn nhỏ trên mặt sông, hưng phấn hỏi: “Họ đều là đến kéo muối sao?”
“Đúng vậy, việc làm ăn của xưởng muối vô cùng thuận lợi, Tiểu Bắc phu nhân nóỉ sắp mở rộng bến thuyền nữa cơ!” Người lái thuyền cười đáp.
“Bến này đúng là hơi nhỏ, nên mở rộng thêm.”
Kim Phi ra sau nhìn bến thuyền đông đúc nói.
Lúc này vừa đến đất Kim Xuyên, cách bến thuyền Kim Xuyên một đoạn.
Trước đây nơi này có một làng chài nhỏ,
bến thuyền chỉ là khung gỗ để đỗ thuyền cá mà ngư dân tự dựng lên bên bờ sông Gia Lăng mà thôi.
Sau này Kim Phi khai thác muối khoáng ở đây, Quan Trụ Tử sai người sửa sang bến thuyền một chút, nếu không thì thuyền hàng không đỗ được.
Kết quả Quan Trụ Tử vừa mở rộng xong thì Kim Phi được Đại Khang cho phép buôn muối, bến thuyền này không chỉ gửi muối khoáng cho xưởng muối số 1 mà còn phụ trách gửi muối ăn của hai xưởng muối mới sản xuất gần đó.
Cứ như vậy, bến thuyền vừa mở rộng lại không đủ dùng, thuyền cũng thường tắc khắp mặt sông.
Nhưng biết hôm nay Kim Phi đi ngang qua, Quan Trụ Tử bảo với các thuyền trên sông trước, để lại nửa mặt sông để không làm lỡ lịch trình của y.
Kim Phỉ đang nghĩ chuyện mở rộng bến thuyền, bên tai truyền đến tiếng của người lái thuyền: “Kim tiên sinh, ông chủ Quan vẫy tay với chúng ta sao?”
Kim Phi nhìn theo hướng tay người láỉ thuyền chỉ thì nhìn thấy ở bên bờ không xa, có một người đang vẫy tay.
Nhìn kĩ, không phải Quan Trụ Tử thì là ai?
“Tiên sinh, muốn dừng lại đi xưởng muối xem không?” Người lái đò dò hỏi.
Anh ta là người của Quan Trụ Tử, mấy tháng nay tận mắt thấy xưởng muối thay đổi cũng thầm tự hào, muốn để Kim Phi thây.
‘Vê trước đã, có thời gian ta sẽ đến.”
Kim Phỉ cũng vẫy tay với Quan Trụ Tử, cũng coi như chào hỏi.
Thuyền quanh đây quá nhiều, đỗ lại không tiện, đi qua đỉ lại e rằng đến maì mới đi được.
Bụng của Cửu công chúa càng lúc càng rõ, nên nhanh chóng về làng Tây Hà thì y mới yên tâm.
“Được rồi.” Người lái thuyền gật đầu, bảo người tiếp tục thuận theo dòng nước.
Nhưng đoàn thuyền chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Quan Trụ Tử nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo.
“Tiên sinh, xem ra Lão Quan cũng rất nhớ ngài, đuổi theo rồi.”
Tâm trạng của Đại Lưu không tệ, cười đùa với Kim Phi.
“Chắc là đại ca có chuyện.” Kim Phi lắc
đầu nói.
Tuy Quan Trụ Tử đôi lúc thích nịnh hót nhưng không đến mức này.
Thuyền nhỏ nhanh hơn thuyền lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Kim Phỉ.
Nhân viên hộ tống ném dây thừng xuống kéo Quan Trụ Tử lên.
“Em rể, đệ quay về rồi!”
Quan Trụ Tử lên boong tàu thấy Kim Phi thì cười.
“Đại ca vất vả rồi!”
Kim Phỉ cười hỏi: “Đại ca đuổi theo có chuyện gì không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK