Có quá nhiều cô ấy gái ở núi Thiết Quán để ý đến Kim Phi, hắn là người đứng đầu đội hộ vệ, cũng không thể đoán được ai đang ở trên giường.
“Còn nhìn! Còn nhìn hả?”
Kim Phi không thể nhẫn nhịn, cảm thấy đầu óc tên này như làm bằng sắt vậy, y đá hắn hai cước khiến hắn văng ra ngoài mái hiên.
Sau đó y quay người đóng cửa phòng lại, sắc mặt tối sầm: “Cấp báo gì, mau nói!”
Y đã nghĩ xong, nếu như Đại Lưu không nói được lời nào hay ho, đợi đến khi xong việc, y phải xem thử hắn muốn bị đánh gãy chân trái hay chân phải.
“Ồ!”
Nói đến việc chính, Đại Lưu lập tức nghiêm túc: “Tiểu Ngọc cô nương cử người đến báo tin, nói trong làng nhận được thông báo, có tin tức của Phùng Thánh rồi”.
“Đã bắt được ông ta chưa?”, Kim Phi hớn hở hỏi.
Phùng tiên sinh vẫn luôn là tâm bệnh của Kim Phi, cho nên Kim Phi căn dặn Tiểu Ngọc, khi có tin tức về Phùng tiên sinh, phải thông báo cho y ngay lập tức.
“Chưa”, Đại Lưu lắc đầu nói: “Mộ Lam cô nương truyền tin đến nói, Phùng Thánh chạy đến Thổ Phiên rồi”.
Nói xong hắn lấy ra hai lá thư từ trong túi áo, đưa cho Kim Phi.
“Ở đâu cơ?” Kim Phi hoài nghi bản thân đã nghe nhầm, nhanh chóng mở bức thư ra.
Thư là do Cửu công chúa viết, Kim Phi nhìn một lúc lâu sau mới biết, bọn họ vừa bị Phùng tiên sinh lừa.
Chính vì cho rằng Phùng tiên sinh sẽ chạy đến Đảng Hạng nên tai mắt của đội Chung Minh, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu hầu như đều tập trung ở phía bắc của Xuyên Thục.
Kết quả không ngờ rằng Phùng tiên sinh lại chạy về hướng Tây.
Mãi đến khi nhận được tin tức từ tai mắt của Khánh Hâm Nghiêu truyền đến báo ông ta đã chạy vào Thổ Phiên.
“Chỗ dựa của Phùng Thánh không phải là Đảng Hạng sao, từ lúc nào đã kết cấu với Thổ Phiên rồi vậy?”
Kim Phi vừa suy tư vừa mở lá thư thứ hai ra.
Lá thư thứ hai này là do Tiểu Ngọc viết, nói rằng sau khi Trương Lương trấn áp được bọn thổ phỉ, đã bắt được một tên thổ phỉ dưới trướng của Phùng tiên sinh.
Theo lời khai của tên thổ phỉ đó, lúc đầu có vài người Thổ Phiên từ kinh thành tới, đã gặp mặt Phùng tiên sinh.
Phùng tiên sinh không những không bảo thổ phỉ phục kích bọn họ, ngược lại còn mở tiệc chiêu đãi.
Người Thổ Phiên nán lại ở hang ổ thổ phỉ của Phùng tiên sinh mấy ngày mới rời đi, nhưng họ đã nói gì với Phùng tiên sinh thì những thổ phỉ bị bắt không biết.
“Hỏng rồi!”
Tâm trí Kim Phi căng thẳng, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc Đường Phi trở về từ kinh thành, từng nhắc đến người Thổ Phiên, còn hỏi Kim Phi có biết người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì không, đám người Thổ Phiên đó còn làm chuyến đi của bọn họ bị chậm trễ.
Lúc đó Kim Phi thiếu nguồn tình báo, đâu biết được người Thổ Phiên đến kinh thành để làm gì? Y cũng không để tâm lắm.
Sau này Cửu công chúa đến làng Tây Hà, Kim Phi mới biết những người Thổ Phiên mà Đường Phi gặp lúc ở kinh thành là đến để bàn bạc và tuyên bố chuyện hôn sự.
Bọn họ và Phùng tiên sinh kết cấu với nhau, hôn sự này nhất định sẽ xảy ra rắc rối.
“Đại Lưu, lập tức cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất chạy về làng Tây Hà, bảo Tiểu Ngọc dùng mọi cách truyền tin tức này đến công chúa điện hạ càng nhanh càng tốt!”
Kim Phi vội vàng nói: “Ngoài ra hãy thông báo với hai chị em nhà họ Vạn, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát trở về làng Tây Hà”.
“Rõ!”
Đại Lưu hiếm khi nhìn thấy nét mặt lo lắng này của Kim Phi, hắn quay người chạy như bay.
Kim Phi cũng quay người chạy vào trong phòng.
Việc này rất nghiệm trọng, làm không tốt sẽ dẫn đến rắc rối trong việc ngoại giao.
Mối quan hệ của Đại Khang và Thổ Phiên vốn dĩ đã rất căng thẳng, một khi hôn sự xảy ra sơ xuất, chiến tranh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Khoảng cách Kim Xuyên đến Thổ Phiên quá gần, Kim Phi vừa mới bắt đầu sắp xếp mọi thứ, căn bản không có năng lực chiến đấu, nhất định phải sớm đưa ra quyết định.
“Tiên... tướng... tướng công, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tả Phi Phi nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Kim Phi, cô ấy nắm lấy tay y hỏi.
“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ ta phải ở bên cạnh nàng, nhưng bây giờ có chút việc, ta bắt buộc phải quay về một chuyến”.