“Kim Phi, người đừng đắc ý, ngươi chẳng qua chỉ là con đao bệ hạ dùng để đối phó với bọn ta thôi, hôm nay của bọn ta là ngày mai của ngươi đấy”.
Đa số quan viên bị bắt đều đã chấp nhận sự thật, nhưng cũng có người không cam lòng, đe dọa Kim Phi.
Tiếc là Kim Phi bỏ ngoài tai những lời này, xem thường lời đe dọa của họ.
Dĩ nhiên Kim Phi có thể nghĩ đến vấn đề mà họ nghĩ đến.
Nhưng từ xưa đến nay đều là quyền lực chính trị sinh ra từ nòng súng, người nào có quyền lớn hơn thì có quyền quyết định.
Trước đó tại sao Kim Phi lại một mực ở Kim Xuyên, không đến kinh thành?
Ngoài việc đối phó với phiền phức triều đường, nguyên nhân lớn nhất là y vẫn chưa đủ sức mạnh, không dám đối đầu với thế tộc thiên hạ.
Nhưng trải qua trận chiến dốc Đại Mãng, tiêu cục Trấn Viễn thăng chức nhanh chóng, còn lập ra quân Trấn Viễn.
Ý nghĩa của quân Trấn Viễn không chỉ nằm ở việc có thể thu thêm năm ngàn người đơn giản như vậy, mà Kim Phi còn có tư cách phát triển vũ khí và áo giáp theo ý muốn.
Lúc này xưởng chế luyện của làng Tây Hà chế tạo áo giáp không kể ngày đêm.
Ba trăm nhân viên hộ tống giáp đen còn dám xông thẳng vào đại doanh Đông Man, nếu nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đều có áo giáp đen và hắc đao thì trên đời này còn ai có thể đánh lại Kim Phi?
Tiêu cục Trấn Viễn là giới hạn của Kim Phi, cũng là căn cơ để y đứng vững ở Đại Khang.
Từ lâu Kim Phi đã không hài lòng với tầng lớp quyền quý của Đại Khang, bây giờ đã có thực lực để đối phó với họ, đám quyền quý lại tự đưa mình đến tận cửa, nếu Kim Phi không đối phó với họ thì sẽ có lỗi với những người bị chúng làm hại.
Mặc kệ những lời cầu xin và đe dọa của đám quyền quý, Kim Phi sải bước rời khỏi điện Hoằng Đức, đi vào thiền điện.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Cửu công chúa đang chạy ra khỏi cửa sau.
“Trần Văn Nhi, người đứng lại cho ta”.
Kim Phi nói.
Cửu công chúa chậc lưỡi, cúi đầu đi đến trước mặt Kim Phi.
“Phu quân, Văn Nhi biết sai rồi, nhưng Văn Nhi cũng không còn cách nào khác, bàn bạc nhiều lần với chàng như vậy mà chàng cũng không đồng ý, cho nên đành phải tự mình đưa ra quyết định…”
Không đợi Kim Phi khiển trách, Cửu công chúa nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: “Phu quân, chẳng phải chàng luôn muốn cho mọi người có cuộc sống tốt hơn sao? Quốc sư thật sự rất thích hợp với chàng, chàng giúp Văn Nhi, giúp phụ hoàng nhé”.
Nói xong cô ấy ôm lấy cánh tay Kim Phi, tỏ ra đáng thương nói: “Chỉ cần chàng đồng ý giúp Văn Nhi, Văn Nhi đều sẽ nghe lời chàng…”
“Thật sao?”, Kim Phi liếc mắt hỏi.
“Đương nhiên là thật”, Cửu công chúa gật đầu.
Cô ấy vốn dĩ rất giỏi đoán lòng người, cho nên nắm rõ thói quen nhỏ trong lòng Kim Phi.
Thế nên trước mặt người ngoài, cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng khi có việc nhờ Kim Phi giúp đỡ, cô ấy lại trở nên ngoan ngoãn, bảo làm gì cũng làm.
Chiêu này quả thật cũng có tác dụng, cứ đánh gục Kim Phi mãi.
Nhưng lần này cô ấy lại thất bại, Kim Phi nheo mắt nói: “Vậy trước tiên thực hiện một trăm cái ngồi xổm, năm mươi cái chống đẩy”.