Trong ấn tượng của Kim Phi, Khánh Mộ Lam trước giờ luôn là một cô gái mạnh mẽ khẳng khái, tuy rằng trông rất xinh xắn, nhưng tính cách còn nam tính hơn cả đàn ồng, lần trước trong một lần tiêu diệt thổ phỉ còn bị thương ở cánh tay, Chu cẩm khâu lại miệng vết thương cho cô ấy, Khánh Mộ Lam còn chẳng nhíu mày lấy một cái.
Kim Phi thật sự không thể ngờ rằng có một ngày cô ấy sẽ khóc đến mức này, cảm giác không lành trong lòng càng thêm rõ ràng.
“Đừng khóc nữa, nói xem có chuyện gì?” Kim Phi sốt ruột hỏi: “Cô không ở Tây Xuyên làm sao lại chạy đến đây?”
“Tây Xuyên không còn nữa rồi…” Nói đến Tây Xuyên, nước mắt Khánh Mộ Lam lại càng chảy nhiều hơn, nghẹn ngào đến mức nói không thành lời.
“Tây Xuyên không còn nữa hả?” Kim Phi sửng sốt, cuống đến độ chỉ muốn mắng chửi người.
Nhưng Khánh Mộ Lam khóc thành thế này, y còn mắng thêm nữa thì cô sẽ càng không nói nên lời mất.
“Tiên sinh, đế ta nói!” A Mai bước lên nói.
Bấy giờ Kim Phi mới chú ý A Mai bị mất tai trái.
“Chờ một chút, tai của cồ bị làm sao vậy?” Kim Phi hỏi.
Khánh Mộ Lam què chân, A Mai mất một bên tai.
Y không biết rốt cuộc chủ tớ hai người đã gặp phải chuyện gì, sao mà người này còn thảm hơn người kia.
“Khoảng thời gian trước trong cuộc chiến trong thành, ta bị cung tên bắn trúng, mũi tên có bôi thuốc nên ta cắt tai luôn.”
A Mai trả lời như không có việc gì.
Nhưng Kim Phi lại có thế nghe ra được sự nguy hiểm trong đó.
Nếu mũi tên đó bị lệch đi một chút thì chẳng phải A Mai đã mất mạng rồi ư?
Nhưng A Mai lại không hề để ý, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra.
Khoảng thời gian trước Gada đích thân dẫn dắt đại quân vây công thành Tây Xuyên.
Tường thành Tây Xuyên cao dày, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải có thể dề dàng bảo vệ thành trì.
Hơn nữa người dân xung quanh đã được sơ tán từ trước nên cho dù thành trì bị bao vây, hai người cũng không hề lo lắng chút nào.
Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng người Thổ Phiên đã chế tạo được khinh khí cầu.
Vào ngày Phùng tiên sinh dùng khinh khí cầu đánh lén làng Tây Hà, Gada cũng phát động cuộc tấn công cùng lúc.
Hàng chục khinh khí cầu đồng thời bay vào Tây Xuyên, đốt cháy doanh trại quân đội trong thành trì
thành biển lửa, sau đó bắt đầu ném chum dầu hỏa lên tường thành.
Lúc ấy binh lính của Tây Xuyên sĩ đã bị Khánh Hâm Nghiêu dần đi hơn phân nửa, 60% binh lính còn lại bị Gada thiêu chết, hoàn toàn không có khả năng thủ thành.
Tây Xuyên đã bị phá thành trì như vậy.
May mắn nhà họ Khánh hoạt động tại Tây Xuyên nhiều năm, đã xây dựng đường hầm bí mật từ trước.
A Mai phát hiện thật sự không thế ngăn chặn kẻ địch nên đánh ngất Khánh Mộ Lam, cõng cô ấy ra khỏi Tây Xuyên qua lối đi bí mật.
Trên đường đi, hai người trốn tránh vô số truy đuổi, bỏ chạy bảy tám ngày, gặp một đội nhân viên hộ tống, trốn thoát dưới sự che chở của nhân viên hộ tống.
Khánh Mộ Lam ban đầu dự định đến làng Tây Hà tìm Cửu công chúa, nhưng con đường từ Tây Xuyên đến làng Tây Hà nơi nơi đều là kẻ địch lùng bắt bọn họ, khi biết có nhân viên hộ tống đang chờ đợi Kim Phi ở chồ này thì cô ấy đã đến đây.
Kim Phi nghe xong, khồng khỏi thở dài, y đã biết Khánh Mộ Lam vì sao lại khóc.
Tuy rằng A Mai không nói sau khi vào thành Gada đã làm gì, nhưng Kim Phi có thế đoán được.
Khánh Mộ Lam tuy rằng là một cồ gái mạnh mẽ, nhưng lại không phải là đàn ông thực sự, ngay cả nhiều người đàn ông chân chính cũng không thế chịu
nổi tình hình bi thảm đó chứ đừng nói đến Khánh Mộ Lam?
Giai đoạn chiến tranh năm đó, có rất nhiều người dân may mắn còn sống sót đều sống cả đời trong sợ hãi.
Khi đó, Cửu công chúa nghĩ đến chuyện tường thành Tây Xuyên bị chọc thủng cũng rơi nước mắt.
Bởi vì cô ấy cũng nghĩ đến hậu quả của việc thành bị công phá.
“Đừng buồn, tướng công sẽ báo thù cho Tây Xuyên!”
Đường Tiếu Bắc lau khóe mắt, kéo Khánh Mộ Lam vào trong lồng ngực.
Nếu là trước đây, Khánh Mộ Lam chắc chắn sẽ đấy Đường Tiểu Bắc ra, nhưng lần này cô ấy đã không làm thế.
Trong khoảng thời gian này ngoài việc trốn tránh sự truy đuổi có thể ập đến bất cứ lúc nào, cô ấy còn gặp ác mộng ngày qua ngày, chân còn trúng mũi tên… Khánh Mộ Lam thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi, nồi sợ hãi trong lòng cô đã bị quét sạch.
“Mọi người có biết mấy người Lão Chu thế nào rồi không?” Kim Phi hỏi.
Sau trận chiến dốc Đại Mãng, Kim Phi đầu tư rất nhiều sản nghiệp ở Tây Xuyên, cũng thuê rất nhiều công nhân.
Những sản nghiệp này phần lớn ở ngoài thành, Kim Phi không còn hy vọng nào đối với các nhà xưởng, y chỉ hy vọng rằng Chu Du Đạt và các công nhân có thể chạy thoát.
“Không biết,” A Mai lắc đầu: “Sau khi ta và tiểu thư ra khỏi thành, thì chạy trốn liên tục, không gặp mấy người Lão Chu.”
“Vậy các ngươi biết trong làng hiện tại thế nào rồi khống?”
“Không biết,” A Mai tiếp tục lắc đầu, nhưng vần nói thêm: “Các huynh đệ nhân viên hộ tống trên núi chắc là biết, nhưng bọn họ không nói với chúng ta.”
“Truyền tin bảo các huynh đệ trên núi đi xuống.”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía một cận vệ.
Dựa theo quy định của tiêu cục, nhân viên hộ tống không thế tự tiện rời khỏi vị trí của mình.
Cho nên cho dù nhân viên hộ tống trên núi rất muốn đi xuống gặp Kim Phi, nhưng nếu không nhận được mệnh lệnh thì dều phải nhẫn nhịn không xuống dưới.
Trên boong thuyền, một nhân viên hộ tống cầm lấy cờ lớn, phất cờ truyền đạt tín hiệu.
Sau khi nhận được lệnh, nhân viên hộ tống trên núi lập tức lao xuống núi, lên thuyền chờ sẵn trên bờ.
Sau khi lên thuyền, nhân viên hộ tống nhìn thấy Kim Phi, kích động đến nói không nên lời: “Tiên sinh… Ngài cuối cùng đã trở lại rồi… cuối cùng cũng đợi
được ngài…’
“Mọi người vất vả rồi!” Kim Phi vồ vai nhân viên hộ tống, hỏi: “Có tin tức gì từ trong làng không?”
“Có, nhưng là tin từ ba ngày trước.”
Nhân viên hộ tống nói rồi lấy ra một ống trúc trong lòng ngực đưa cho Kim Phi, giải thích: “Bọn ta mang theo bồ câu đưa tin, có thể gửi tin vào trong làng, nhưng không nhận được bồ câu đưa tin từ trong làng, cho nên cứ mỗi năm ngày, các huynh đệ thành An Tây sẽ đến đưa tin một lần, đây là tin đưa tới từ ba ngày trước.”
Từ khi rời khỏi Đông Hải, đây là lần đầu tiên Kim Phi nhận được tin tức từ trong làng, vội vàng nhận lấy ống trúc.
Trong ống trúc có ba tờ giấy, chữ trên mồi tờ giấy rất nhỏ, ghi chép dày đặc hành động của địch.
Biết trong làng không còn khinh khí cầu, lựu đạn còn lại không nhiều, tất cả pháo đài dều đã bị kẻ địch phá hủy, lúc này Kim Phi nóng lòng chỉ muốn bay thẳng về làng.
Đường Tiểu Bắc áp sát vào Kim Phi, đọc nội dung trên tờ giấy rồi đề nghị: “Tướng công, hay là bảo Thiết Chùy kéo mấy cái khinh khí cầu về trước?”
“Không được, thuyền cứu sinh quá nhỏ, không chở được nhiều than đá, không chạy đến nơi được đâu.” Kim Phi lắc đầu.
“Vậy tiên sinh và mọi người đi ngay đi, ta đưa vị huynh đệ này lên bờ xong thì sẽ đuổi theo các ngươi!”
Thiết Chùy nói.
Nơi này có một trạm gác, có thể theo dõi tàu thuyền ra vào trên sông, Kim Phi cũng không có ý định loại bỏ nó.
Y gật đầu đồng ý với đề nghị của Thiết Chùy.
Biết Kim Phi đang sốt ruột, Bắc Thiên Tâm tự mình chạy tới phòng nồi hơi, bảo nhân viên hộ tống khởi động nồi hơi.
“Mộ Lam, A Mai, đi, ta dẫn hai người đi xem máy hơi nước mà tướng công mới làm, lợi hại lắm nhé!”
Đường Tiểu Bắc thấy Khánh Mộ Lam không mấy hứng thú nên ra hiệu cho A Mai cõng cồ ấy lên đi theo vào khoang thuyền.
Kim Phi khoanh tay đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía thành Tây Xuyên, chau mày.
Một lát sau, một làn khói trắng bay lên, thuyền lớn bắt đầu chậm rãi khởi động.
Sau khi chiếc thuyền lớn rời đi, ở sườn đoi đối diện, hai người đàn ông đang núp trong bụi cây chậm rãi đứng dậy.
“Mau truyền tin gửi Phùng tiên sinh, Kim Phi đã trở lại!”
Cửu công chúa bố trí một trạm canh gác trên bờ, Phùng tiên sinh tâm tư kín đáo, hiển nhiên cũng đã suy xét tới điếm này.
Vì vậy nhân lực cũng được bố trí trên ngọn doi chéo đối diện với trạm gác của nhân viên hộ tống để
canh sông.
Những người này chỉ có một nhiệm vụ – phát hiện Kim Phi trở về, lập tức báo cáo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK