Tiếng tăm của nhóm Sói Bạc trên giang hồ vô cùng xấu, chỉ vì đòi nợ mà bất chấp mọi thủ đoạn, hơn nữa ngoài việc đòi nợ thì nhóm Sói Bạc còn phụ trách sòng bạc lớn nhất của nhà họ Cố, vô cùng hung hăng ngang ngược.
“Được rồi.”
“Giám đốc Vân, sao cháu lại cần chú điều tra chuyện liên quan đến nhóm Sói Bạc này?”
“Quản lý Lý, ngày hôm nay cháu đã hiểu ra một chuyện rồi.” Hữu Hữu bỗng nhiên mở miệng.
Lý Hàn Lâm giật mình.
Sau đó lập tức nghe thấy Hữu Hữu bình tĩnh nói: “Thế giới này còn tàn khốc hơn cả những gì cháu nghĩ, cá lớn nuốt cá bé, quy tắc vĩnh viễn không thể do kẻ yếu định ra! Cho nên, cháu muốn trở thành kẻ mạnh.”
“Vậy ý của cháu là…”
“Tập đoàn Cự Phong đã từng hy vọng cháu có thể gia nhập, cháu sẽ nhanh chóng có quyết định của mình!”
Hữu Hữu nói xong liền cúp điện thoại.
Cậu ném điện thoại lên ghế sô pha, đi tới trước cửa sổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài, đáy mắt sâu hoắm.
Sáng sớm, Vân Thi Thi vốn định đi siêu thị mua chút đồ dùng vệ sinh, vừa ra đến cửa lại nhận được điện thoại của Tiếu Tuyết.
Đã một thời gian dài Tiếu Tuyết không liên lạc với cô, từ sau khi cô ấy về nước thì rất ít khi liên lạc, chỉ thỉnh thoảng gửi một tin nhắn hỏi thăm tình hình.
Nghe nói sau khi cô ấy về nước thì nghe theo sắp xếp của người nhà, làm việc trong một công ty nước ngoài. Vừa mới bắt đầu làm việc ở môi trường mới chắc chắn cần có thời gian làm quen với hoàn cảnh và công việc mới, vì vậy nên không xuất đầu lộ diện một khoảng thời gian.
Nhận điện thoại liền nghe được tiếng kêu rên của Tiếu Tuyết: “Thi Thi, cuối cùng tớ cũng được nghỉ rồi! Hôm nay là ngày nghỉ của tớ, chúng ta đi uống cà phê đi!”
“Gần đây không có tin tức gì của cậu, tớ còn tưởng rằng cậu bốc hơi khỏi nhân gian rồi chứ.” Vân Thi Thi bật cười.
“Là cậu không biết đấy thôi, người mới vào công ty thì phải làm quen với đồng nghiệp, làm quen với công việc, ôi, tớ bị lăn qua lăn lại đến mức sứt đầu mẻ trán rồi đây! Nếu không có ngày nghỉ, chỉ sợ tớ đã chết vì kiệt sức rồi!” Tiếu Tuyết vừa than thở vừa ra sức mắng cấp trên của mình.
“Thật không nghĩ tới thế mà cậu còn có thể tiếp tục kiên trì làm việc đấy!” Vân Thi Thi có chút kinh ngạc nói: “Đổi lại là trước đây thì cậu đã sớm từ chức không chịu làm nữa rồi.”
“Trước kia là tớ không hiểu chuyện thôi! Bây giờ mình đã trưởng thành rồi, cũng phải có tinh thần trách nhiệm chứ, đúng không?” Tiếu Tuyết cười hì hì, sau đó thì hẹn Vân Thi Thi: “Hai giờ chiều nay ở quán cà phê bán đảo, không gặp không về!”
Cứ như vậy mà hẹn xong cả địa điểm lẫn thời gian.
Buổi chiều, Vân Thi Thi ăn mặc đơn giản, đi ra khỏi cửa từ sớm, cố ý đi ngang qua tiệm bánh mua một phần bán kẹp vị vani mà Tiếu Tuyết thích nhất, sau đó mới vội vàng đến chỗ hẹn.
Lúc đến quán cà phê bán đảo, Vân Thi Thi tìm một chỗ ngồi xuống, hình như cô đến hơi sớm nên chưa thấy Tiếu Tuyết đâu. Cô gọi một ly Mocha Frappuccino trước, thoải mái ngả người lên lưng ghế sô pha, nhàn nhã ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đầu buổi chiều, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô.
Cô thư thái nheo mắt lại, thời tiết hôm nay không quá nóng, nhiệt độ cũng vừa phải, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, vì vậy co người lại trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại định chợp mắt một lúc.
Lúc Tiếu Tuyết đến nơi vừa lúc nhìn thấy một bức tranh người đẹp say giấc, Vân Thi Thi co người ở một góc sô pha, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu lên má cô, làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.
Thật sự là người đẹp say giấc…
Không biết vì sao trong đầu Tiếu Tuyết lập tức nghĩ tới mấy chữ này.
Đã lâu không gặp, Vân Thi Thi lại càng trở nên xinh đẹp hơn.
Đại khái là trước đây Vân Thi Thi bận rộn công việc nên lơ là chuyện ăn mặc. Bây giờ cô đã dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất, đương nhiên sẽ phải chú trọng đến bề ngoài hơn một chút, quần áo cũng đều là do Tần Chu sai người lựa chọn.