Vừa nghĩ tới khả năng Mộ Dịch Thần đã gặp nguy hiểm, vẻ mặt Hữu Hữu lo lắng đứng phắt dậy, cậu lập tức cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống.
Cung Kiệt đi tới phía sau cậu, vừa trông thấy những hình ảnh kia, âm thầm giật mình, đứa trẻ trong ảnh giống Vân Thiên Hữu như đúc.
“Đứa trẻ này là cháu?”
“Anh trai của tôi!” Hữu Hữu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
“Cháu còn có một anh trai hả?” Cung Kiệt tỏ ra ngoài ý muốn hỏi.
Anh ta nhìn hình, chỉ thấy đứa trẻ trong hình cắn chặt hàm răng, bộ dáng quật cường, không chịu khuất phục, khí độ bình tĩnh hệt như một bậc vương giả.
Ánh mắt đứa trẻ này vô cùng thâm trầm, không ngờ mới chỉ mấy tuổi thôi mà đã biểu lộ ra khí chất này.
Một bức ảnh khác, anh ta nhìn mà thầm cảm thán.
Không ngờ chỉ là đứa trẻ mà có thể chịu được đau đớn như vậy.
Biểu cảm trên mặt còn không có chút sợ hãi gì.
…
Cung Kiệt ngẩn người.
Chẳng lẽ đám trẻ con bây giờ đều yêu nghiệt như vậy?
Vân Thiên Hữu lần ra địa chỉ mạng phát ra email này, mười ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn như múa. thoắt cái đã đánh xong một chuỗi lệnh phức tạp, một cửa sổ màu đen hiện ra.
Lại phát hiện đây chỉ là một địa chỉ mạng giả, vốn không tồn tại.
“Chết tiệt… thật ranh ma.”
Hữu Hữu đẩy bàn phím ra, đứng dậy, vẻ mặt phiền não đi tới bên cửa sổ, thật khó có thể bình tĩnh nổi.
Lý Hàn Lâm gõ cửa đi vào: “Giám đốc Vân, chúng tôi đã điều tra địa chỉ đó? Cần phái người đi xác minh không?”
Hữu Hữu xoay người lại: “Lập tức đi mau.”
“Anh bạn nhỏ, cần chú phái người đi cùng không?” Cung Kiệt cúi đầu thì thầm vào tai cậu.
Hữu Hữu mím môi: “Nếu chú có thể phái người của chú ra tay, thì còn gì bằng.”
“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cứu được người của cháu.” Cung Kiệt nở nụ cười tà mị.
…
Kho hàng ở trong lòng đất.
Mộ Dịch Thần bị gông cùm tứ chi, sớm đã mất đi ý thức.
Cậu nhắm chặt hai mắt, giống như đã hôn mê rồi.
Mấy người đàn ông đi tới, cầm theo một chậu nước lạnh, tạt đi.
Ào! một tiếng.
Mộ Dịch Thần cau mày mở mắt ra.
Nước muối chảy dọc theo sợi tóc, nhỏ giọt theo gương mặt, thấm vào vết thương, dính vào khóe mắt của cậu.
Đau sót.
Cậu không thể lấy tay quệt đi được, chỉ có thể dùng sức lắc đầu để nước muối có thể rụng bớt đi.
Ba một tiếng.
Người đàn ông đánh xuống một cái tát.
“Rũ cái gì mà rũ, máu của mày văng hết lên người tao rồi đây này! Bẩn quá!”
Khuôn mặt của Mộ Dịch Thần bị đánh lệch cả đi.
Lúc này cậu không còn phản ứng nổi với đau đớn nữa rồi, bởi vì toàn thân đau đớn đến nỗi tê dại cả đi, cho nên có thêm một chút thương tổn nữa cũng không là gì cả.
Cậu từ từ mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như dao găm, hung hăng trừng người đàn ông kia.
Mặc dù toàn thân trông khổ sở vô cùng nhưng cho dù thế thì cũng không chịu khuất phục một chút nào.
Càng không hề rơi một giọt nước mắt.
Trên người cậu toát ra một loại khí tức âm trầm lãnh khốc vô cùng, thậm chí còn ẩn chứa nguy hiểm.
Khí độ âm trầm này khiến cho người khác sợ hãi dựng hết cả tóc gáy!
Người đàn ông kia hung hăng bóp cằm cậu: “Thằng oắt con, trừng cái gì mà trừng?”