Lục Cận Dự nhận điện thoại, nói rõ một chút tình hình xong, cảnh sát bên kia cười ha hả nói: “Thật ra thì cũng không phải chuyện quan trọng, nếu là bạn của cậu Lục đây thì chuyện này xử lý cũng nhanh thôi!”
Thì ra cái người kia giả vờ bị đụng xe, vốn đã có tiền án.
Đám người này rất có chủ ý, trước mấy trăm ngàn chiếc xe khác thì không đụng, lại nhắm ngay mấy xe sang trọng mà ra tay.
Bọn họ cho rằng, cứ lái mấy xe sang trọng là trong túi chắc chắn rủng rỉnh bạc triệu, gặp việc rắc rối này chắc chắn sẽ không nói nhiều lời mà rút tiền ra để giải quyết cho xong chuyện.
Đại gia như vậy, vừa vung tay cái mấy chục triệu là chuyện nhỏ.
Bọn họ đã gây ra hơn mười vụ như vậy, lần nào cũng chót lọt.
Thường đứng ở các ngã ba, trông thấy xe sang trọng lái qua mà có tốc độ lái chậm một chút, là tự động lao tới như thiêu thân lao vào lửa, sống chết va chạm với xe đó, rồi yêu cầu chủ xe gọi người thân đưa họ tới bệnh viện.
Mấy người chủ xe thấy tình hình nguy cấp, lại thấy bọn họ kêu gào lăn lộn trên mặt đất đau đớn, cũng sợ hãi sẽ gây ra tai nạn chết người vội đưa đi bệnh viện.
Người gọi tới là người thân giả, sau khi nhìn qua một chút, liền đòi một khoản bồi thường để giải quyết riêng.
Đại đa số mọi người đều ngại làm lớn sự việc, nên thường bồi thường luôn.
Có điều hôm nay thật không may là bọn họ đã gặp phải Lục Cận Dự, cực chẳng đã thua trong tay Lục Cận Dự.
Vì vậy Vân Thi Thi rất cảm kích khi được anh ta giúp giải vây.
Sau khi cúp máy, Lục Cân Dự mới phát hiện màn hình điện thoại của cô đã bị nứt vỡ, cho nên đề nghị đưa cô tới trung tâm mua sắm, mua cho cô một cái máy điện thoại mới.
Vân Thi Thi vội từ chối.
Lục Cận Dự lại cố ý nói: “Đã gặp chuyện ở địa bàn nơi em quản lý, làm một người phụ trách, em muốn có trách nhiệm đến cùng! Chị dâu, chuyện này không nên khách khí được không?”
Vân Thi Thi từ chối không được đành gật đầu.
Lục Cận Dự đưa cô đến trung tâm thương mại, bởi vì cô là nhân vật của công chúng, không nên xuất hiện tại những nơi công cộng, vì vậy anh ta để cô ngồi chờ ở trong xe, một mình đi.
Sau mười mấy phút, anh ta mang về một máy iphone đời mới nhất tới, giúp cô active, đổi sim.
Vân Thi Thi cảm kích cười: “Hôm nay làm phiền cậu rồi!”
“Chị dâu mà cứ khách khí như vậy với em, em sẽ giận chị đấy.” Lục Cận Dự giả vờ cả giận nói.
Cuối cùng, Lục Cận Dự lái xe đưa cô về nhà, đồng thời phái người đem xe của cô về theo.
Vừa lúc gặp Mộ Nhã Triết ở nhà, ba người đối diện nhau.
Mộ Nhã Triết vừa xuống xe, liền thấy có xe đậu trước cửa biệt thự, Lục Cận Dự đang nắm tay Vân Thi Thi, dìu cô xuống xe.
Ánh mắt của hắn rơi vào vị trí nắm tay của hai người, trong mắt lập tức lạnh xuống!
Lục Cận Dự xoay người, thấy Mộ Nhã Triết đứng ở phía sau, ánh mắt sắc lẹm như dao, nhìn chằm chằm tay của anh ta, giống như bị ngàn kim đâm lên vậy!
Anh ta sợ tới nỗi hành động cũng mất tự nhiên, cứng ngắc rụt tay về, hơi lúng túng cười.
“Đại… lão đại…”
Chết tiệt!
Không xong rồi!
Sao lại xui xẻo vậy chứ?!
A a a –?
Không phải là lão đại đang hiểu lầm là mình đang chiếm tiện nghi của chị dâu chứ?
Không phải — lão đại, oan uổng mà!