“Không có gì.” Tiểu Dịch Thần đỏ mặt, thẹn thùng lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy mẹ cười lên rất đẹp.”
“Miệng thật là ngọt.”
Vân Thi Thi nhịn không được nhéo mặt cậu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng.
Cô bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bốn phía: “Hữu Hữu?”
“Oa? Vừa rồi em còn đứng bên cạnh con.” Tiểu Dịch Thần cũng lập tức luống cuống, nhìn khắp nơi, tìm kiếm tung tích của em trai.
Sau cùng vẫn là Vân Thi Thi nhanh mắt, thì ra đứa nhóc kia chạy tới bờ biển nhặt cua biển rồi.
Cô bất đắc dĩ kêu: “Hữu Hữu, con đang làm gì đó?”
Hữu Hữu dừng tay, ngồi chồm hổm bên bờ biển, ánh mắt lấp lánh nhìn thuỷ triều xuống, thấy con cua biển nhỏ đang vùng vẫy dưới bùn thì vô cùng ngạc nhiên.
Cảm thấy cảnh tượng này vô cùng thú vị.
Con cua nhỏ như vậy, còn không bằng nửa bàn tay của cậu.
Chỉ thấy một con sóng đánh tới, bọt nước toé lên kéo theo rất nhiều cua biển lên gần bờ, sóng triều rút, đầu sóng lại cuốn theo những con cua nhỏ trở lại lòng biển.
Chơi thật vui! Chơi thật vui!
Cũng giống Vân Thi Thi, cậu cũng là lần đầu tiên tới bờ biển.
Trước đây, cậu chưa bao giờ được biết biển trông như thế nào.
Chập tối, ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, kéo dài thành một đường, nhuộm mặt biển thành một dải màu rực rỡ.
Giờ này phút này, nội tâm đứa nhỏ bộc lộ tới cực điểm, nhìn mấy thứ mới lạ đều vô cùng hiếu kì.
Chỉ thấy thân thể nho nhỏ của cậu co thành một cục, ngồi chồm hổm bên bờ biển, nhìn con cua đang vùng vẫy không chớp mắt, thương cảm vươn tay ra lật con cua lên, con cua theo bản năng nhanh chóng bò vào trong nước.
Có con lập tức chui vào cát bùn, từ xa nhìn lại còn tưởng là con sâu đất nhỏ.
Vân Thi Thi không đành lòng quấy rầy sự hiếu kỳ của cậu, nhưng lại vô cùng lo lắng.
Thuỷ triều xuống, sóng đánh rất mạnh.
Hữu Hữu nhỏ như vậy, cô lo lắng cậu nhóc bị cuốn vào trong biển, vì thế lớn tiếng kêu: “Hữu Hữu, đừng chơi ở bờ biển, rất nguy hiểm.”
“Cái gì ạ?” Hữu Hữu đứng dậy, vừa rồi gió biển thổi qua, giọng nói của Vân Thi Thi bị gió đánh tan, cậu nhất thời không nghe rõ.
“Quay lại mau! Đừng đứng bên bờ biển!”
“Con biết rồi! Con quay lại ngay ạ!”
Hữu Hữu đáp lại, dẫm xuống sóng biển, chạy về phía Vân Thi Thi.
Đúng lúc này, một cơn sóng biển hùng hổ vồ trên tảng đá, Hữu Hữu bị sóng biển làm kinh động, quay đầu nhìn đã thấy cách đó không xa có một trận sóng biển đang cuồn cuộn lao đến.
Khí thế kinh người.
Cậu bước nhanh hơn.
Sóng biển cao gần nửa trượng*, đầu sóng đánh vào lưng cậu, nhất thời cảm thấy sau lưng như bị một lực lớn đánh vào, lảo đảo một cái, tiếp tục tiến về phía trước.
* trượng: đơn vị đo chiều dài cổ, 1 trượng = 3.33 m
Cát bùn trên bờ bị nước biển làm ướt.
Cậu trượt chân, mất trọng tâm, ngã trên mặt cát.
“Mẹ…”
Vân Thi Thi quay đầu lại, liền thấy Vân Thiên Hữu ngã sấp xuống.
“Hữu Hữu!”
Cô kêu một tiếng, lập tức đặt rổ sang một bên, chạy về phía cậu.
Tiểu Dịch Thần cũng nghe thấy động tĩnh, theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Hữu Hữu gặp nạn, cũng liều lĩnh chạy về phía cậu.
Lại một cơn sóng đánh tới, Hữu Hữu không phòng bị bị cuốn vào sóng biển.
Hữu Hữu thình lình bị hoàn cảnh nguy hiểm làm cho không kịp phòng bị, đột nhiên sặc nước biển, miệng đầy chua xót.