Mộ Liên Tước đứng bên cửa sổ, từ đầu tới cuối vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nhìn một loạt động tác giống như nổi điên của cô ta cứ như thể toàn bộ những chuyện này không liên quan đến mình, trơ mắt nhìn cô ta đốt toàn bộ đống tư liệu kia.
Lửa nhanh chóng thiêu rụi đống giấy vụn, cuối cùng toàn bộ hóa thành tro tàn, cô ta phủi tay, mặc cho ngọn lửa lan rộng dưới sàn, phá hủy cả tấm thảm trải sàn, vẻ mặt cô ta hung dữ nhìn đống chứng cứ phạm tội bị lửa biến thành tro tàn, mãi cho đến khi ngọn lửa tắt hẳn, trên sàn nhà chỉ còn một đống bụi, lúc này cô ta mới khẽ nhấc khóe môi, đắc ý cười lớn.
“Ha ha… ha ha ha…”
Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu, đắc ý nhìn về phía Mộ Liên Tước, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chỉ bằng cái này sao? Chỉ dựa vào cái này mà ông muốn uy hiếp tôi sao? Bây giờ ông nhìn xem ông lấy cái gì mà uy hiếp tôi!”
Mộ Liên Tước vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, trên mặt không hề có một gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn dáng vẻ điên dại của Mộ Uyển Nhu.
Trong mắt hiện lên một tia thương hại và khinh miệt, giống như cảm thấy cô ta thật là đáng thương.
Mộ Uyển Nhu nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của ông ta thì tiếng cười im bặt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Thế nào?”
Trên mặt ông ta vẫn là vẻ điềm tĩnh.
Cô ta đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, chẳng lẽ ông ta không nóng lòng sao?
Chẳng lẽ trong tay ông ta còn nắm giữ điểm sơ hở nào của cô ta?
“Ông…”
“Cô cho là tiêu hủy mấy cái tư liệu này rồi thì cô có thể vô tư sao?” Mộ Liên Tước thả điếu xì gà xuống gạt tàn, lười biếng nâng mi mắt, như cười như không.
Giống như đang chế giễu cô ta.
“Ông có ý gì?”
Mộ Uyển Nhu bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này thâm độc đến mức không lường được.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô ta cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự là quá mức khờ dại.
Ngay từ khi bước vào cửa, chồng tư liệu đã được đặt ở nơi liếc mắt một cái là thấy.
Cái này nói lên điều gì?
Cái này chứng tỏ rằng phần tư liệu này đối với ông ta không quan trọng sao?
Hay là những tư liệu này không phải bản gốc, là giả?
“Không cần phải nghi ngờ. Những tư liệu này đều là thật, đều là bản gốc.” Mộ Liên Tước cứ như thể biết đọc suy nghĩ của người khác, lạnh lùng nói: “Nhưng cô cho rằng cô tiêu hủy bản gốc tức là đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ phạm tội sao?”
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên sợ hãi, nghi hoặc hỏi lại: “Ông còn giữ lại mẫu máu của tôi?”
“Cũng không phải là quá ngu xuẩn!”
Mộ Liên Tước khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Cho dù tôi không giữ lại mẫu máu của cô thì như thế nào? Cô cho rằng có thể dễ dàng tiêu hủy những chứng cứ phạm tội này, nhưng cô có biết không, chứng cứ lớn nhất nằm ở trên người cô, chính là dòng máu chảy trong người cô. Cô có thể thay đổi toàn bộ máu trong người mình không?”
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, dòng máu chảy trong người cô ta chính là chứng cứ sắc bén nhất.
Tại sao cô ta lại có thể ngu xuẩn đến như thế chứ! Quá kích động rồi.
Tự cho là đúng quá mức rồi!
“Tôi…”
Mộ Liên Tước bấm chuông, chỉ chốc lát sau liền có nhân viên đi vào phòng, dọn sạch đống tro tàn, thay thảm trải sàn mới.
Mộ Uyển Nhu vẫn đứng yên tại chỗ.
Mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống ghế sô pha, ôn hòa nhắc nhở: “Mộ Uyển Nhu, tôi khuyên cô không nên từ chối nữa. Bây giờ cô đi theo tôi mới là biện pháp thoát thân duy nhất.”
“Ông có mục đích gì?” Mộ Uyển Nhu ngồi xuống đối diện ông ta, cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh hỏi ông ta.
“Mục đích của tôi, tôi nghĩ rằng cô nên rõ ràng rồi chứ.”