Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Hôm nay là thời tiết rất hợp để đi du lịch.
Mộ Nhã Triết kết thúc cuộc họp sớm, về nhà họ Mộ.
Người hầu thấy anh trở về, tất cả đều ngạc nhiên. Chẳng phải nghe nói hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, phải khuya mới về mới đúng, sao sớm như này đã về nhà?
Trên thực tế, quả thực hôm nay sắp xếp lịch họp dày đặc. Nhưng đêm qua biết con trai bảo bối muốn anh đi công viên cùng, bên ngoài thì thuận miệng không đồng ý, nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định.
Muốn ở bên cạnh cậu, tặng cho cậu một sinh nhật hoàn chỉnh.
Bởi vậy, anh họp qua video suốt đêm, buổi sáng đến công ti từ rất sớm, kết thúc sớm mọi cuộc họp, vì vậy dành ra được thời gian hơn nửa ngày.
Vội vã chạy về nhà, thời gian vẫn sớm, công viên trò chơi chín giờ mới mở cửa.
Mộ Nhã Triết biết hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, rất đông người sẽ đi công viên chơi, cẩn thận đặt trước hai tấm vé VIP.
Công viên trò chơi bình thường sẽ có vé khách quý VIP, loại vé khách quý này cực kì hiếm, bởi vậy ở nhiều trò chơi có thể đi đường dành cho khách quý, không cần xếp hành chờ lâu.
Gắng làm hết sức trong thời gian có hạn, để cậu nhóc kia có thể vui đùa thỏa thích.
Mộ Nhã Triết quét mắt qua phòng khách, hỏi: “Cậu chủ nhỏ đâu rồi?”
“Đang ở phòng xem truyện tranh ạ.”
“Không đi công viên trò chơi sao?” Quả nhiên không ngoài sở liệu.
“Dạ! Vốn mợ cả muốn dẫn cậu đi chơi. Nhưng…cậu chủ nhỏ chỉ muốn đi với ngài, vì thế mợ cả bèn cùng ông đi chùa Vĩnh Ninh lễ Phật ăn chay.” Người hầu đáp.
“Ừ! Chuẩn bị chút cho tôi, tôi sắp ra ngoài.”
“Dạ, cậu chủ.” Người hầu nhanh chóng bắt tay chuẩn bị.
Lên tầng hai, cửa phòng sách khép hờ, anh cẩn thận đẩy cửa phòng ra, động tác rất khẽ, không tiếng động.
Cũng bởi vậy, Tiểu Dịch Thần đang xếp gỗ trong phòng sách không nhận ra có người vào phòng, mà vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.
Cậu ngồi trên thảm, trước mặt là trò xếp gỗ, ngổn ngang rải rác, chỉ còn nửa tòa tháp, chắc đang xếp dở thì tự dưng sụp đổ, thanh gỗ rơi lung tung.
Tiểu Dịch Thần cầm xếp gỗ trong tay, lại ngồi quay lưng không hề nhúc nhích, cũng không để ý đến những thanh gỗ ngổn ngang, chỉ ngơ ngác ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng, cũng không có bất kì động tác nào, bóng lưng nhìn vô cùng mất mát cô đơn, mất hồn mất vía.
Mộ Nhã Triết đứng chôn chân tại chỗ, không bước thêm, nhìn bóng lưng đơn độc của cậu nhóc, trong đầu suy đoán chắc lúc này cậu đang đa cảm.
Trẻ con phần nhiều là cảm tính, ngày quốc tế thiếu nhi, vừa là sinh nhật, lại không có cha mẹ làm bạn, nhất định là rất khổ sở!
Trái tim của Mộ Nhã Triết như bị kim châm.
Nếu không phải hôm nay anh quay về thấy cảnh này, trong mắt anh, ít nhất là ở trước mặt anh, biểu hiện của Tiểu Dịch Thần luôn ngoan ngoãn.
Nhưng anh không biết rằng, khi anh không có ở đây, Tiểu Dịch Thần rất lạnh lùng, đối với người khác không có biểu cảm gì, trầm mặc ít nói.
Dáng vẻ cực giống anh khi còn nhỏ.
Giam trong thế giới của mình, không gần gũi với bất cứ ai.
Mộ Nhã Triết chầm chậm đi tới.
Đáy lòng đau đớn: Thời gian anh làm bạn với cậu, thật sự quá ít.
Tiểu Dịch Thần nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, mày nhíu chặt lại.
Lúc này, tâm tình của cậu không tốt, hơn nữa tưởng người đi vào là người hầu, miệng quát: “Vào phòng không gõ cửa à?”