Trong nhà này có hai bánh bao nhỏ, để bọn họ gặp, lại có lời đàm tiếu.
Cô lười nhác ứng trả bọn họ.
Chưa kết hôn mà có con, cô không phải sợ truyền đi không dễ nghe, mà chính là sợ thím này và hai người chị, ở trước mặt trẻ con, nói chút hãm hại.
Cho dù vô tâm, cũng không được.
Thế là, bữa tối dùng xong, Vân Thi Thi quyết định, trước để họ trong khách sạn, cứ ở mấy đêm, sau đó tìm chỗ ở, rồi an bài thích đáng cho họ.
Lái xe đến khách sạn, sắp xếp cho Tương Ngọc và hai chị em Vân Thanh Miêu phòng, Tương Ngọc lại thấy lạ hỏi: “A? Sao lại ở khách sạn?”
“Ha ha! Mẹ, giá phòng ở Bắc Kinh đắt cỡ nào! Khẳng định nhà chị Thi Thi nhỏ, ở không được nhiều người như vậy, cho nên, trước để cúng ta ở khách sạn tạm.” Vân Cầm Lệ nói.
Tương Ngọc nghe vậy, cười nói: “Như ta nói, Bắc Kinh còn không bằng nhà mình, nhà nhiều phòng như vậy, dù có bao nhiêu người cũng đều cũng có thể ở! Giá phòng ở thành phố thực sự đắt tới dọa người!”
Vân Thi Thi đành phải nói: “Thím, chị Thanh Miêu, Cầm Lệ, đêm nay cứ ở tạm đi! Ngày mai đúng lúc con rảnh, sẽ mang mọi người đi xem phòng, sắp xếp chỗ ở, sau đó làm những thứ khác!”
Tương Ngọc gật đầu, chợt nói: “Khách sạn bao nhiêu tiền một đêm? Thím… Trên người thím không có gì tiền.”
Trên người bà có sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm là Vân Nghiệp Trình trả lại cho bà mấy vạn, nhưng bà lại không nỡ tiêu, bởi vậy cố ý nói như vậy.
Vân Thi Thi khách khí nói: “Con đã thanh toán cho mọi người, mọi người cứ an tâm ở lại đi!”
“Được!”
Đưa họ tới phòng mình, lúc này Vân Thi Thi mới có thể thoát thân, chở Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu tới Hương Thể Mạn Bộ.
Trên đường đi, Vân Nghiệp Hậu ngồi chỗ ngồi phía sau, đã ngủ gật, đường đi bôn ba, thực sự ông khá mệt mỏi.
Nhưng mà Vân Nghiệp Trình lại không có buồn ngủ, thừa dịp Vân Nghiệp Hậu ngủ thiếp đi, ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Thi Thi, con và cậu ta đến bước nào rồi?”
“Cha, lời này của cha là gì…”
“Cùng phòng chứ?”
Vân Nghiệp Trình dừng một chút, hỏi càng trực tiếp: “Có ngủ cùng một chỗ hay không?”
Vân Thi Thi đỏ mặt, trầm mặc một lát, có chút xấu hổ gật đầu.
Vân Nghiệp Trình thấy vậy, trên mặt xanh mét, lại không nỡ nhiều lời với cô, chỉ nghiêm túc nói: “Thi Thi, không phải cha nói con… Con quá hồ đồ rồi! Con còn chưa cưới, giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa lĩnh, liền ở cùng một chỗ!”
“Cha…”
“Có một số việc, cha không phải không biết, chỉ là giả bộ như không biết mà thôi! Người đàn ông kia là ai, trong lòng cha đều nắm chắc!” Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên trầm giọng nói, trong mắt ý vị thâm trường.
Vân Thi Thi thấy lạ một chút, nhìn về phía ông: “Cha, lời này của cha là có ý gì?”
Vân Nghiệp Trình cũng không có ý định gạt, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu ta là cha đẻ Hữu Hữu, đúng không?!”
“Làm sao cha biết?!”
Vân Thi Thi giật mình.
Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên dở khóc dở cười hỏi lại: “Con có phải thật sự cho là, cha lớn tuổi, ánh mắt không tốt?! Cậu ta và Hữu Hữu đứng chung một chỗ, nói không phải hai cha con, ai mà tin?!”
Vân Thi Thi không phản đối.
Sao cô lại sơ sót điểm này.
Trên thực tế, Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu hoàn toàn giống nhau, nhưng…
Ai!
Cô một mực lo lắng, sợ Vân Nghiệp Trình phát hiện, không nghĩ tới, ông đã sớm biết, chỉ là cố kỵ cô, không nói rõ thôi!