Hữu Hữu trợn trắng cả mắt, cậu hút một hơi coca, bỗng nhiên thần bí vươn người về trước, hạ giọng nói: “Cậu có biết, chuyện tập đoàn Cự Phong, vì sao cháu gạt mẹ không?”
“Vì sao?”
Cung Kiệt khó hiểu hỏi.
Hữu Hữu lập tức hít hít mũi, tội nghiệp nói: “Nếu để mẹ biết rõ cháu chơi súng đạn, còn buôn lậu, không đánh nát mông cháu chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Dứt lời, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, “Cho nên, cháu mới cực khổ giấu giếm đến bây giờ, mẹ còn chưa biết thân phận của cháu. Bởi vậy, trong mắt mẹ, cháu là một đứa bé ngây thơ đáng yêu, mà cũng vì, cháu sắm vai nhân vật quá tốt, nếu để cho mẹ biết cháu lén làm những chuyện này sau lưng mẹ, chắc chắn cháu sẽ bị đánh thảm!”
Cung Kiệt bội phục sát đất, “Cháu lại có thể gạt chị ấy lâu như vậy, còn chưa bị phát hiện!”
“Đó là vì kĩ xảo biểu diễn của cháu quá tốt.” Hữu Hữu vô cùng tự hào.
Cung Kiệt im lặng rồi.
Anh lại một hơi uống cạn sạch rượu đỏ trong ly, hơi mất mác nói: “Chị nói cậu đã thay đổi, trở nên vô cùng độc ác, Hữu Hữu, là thật sao?”
Hữu Hữu hút coca, lại cho anh một ánh mắt, để cho anh tự lĩnh hội.
Cung Kiệt nhíu mày: “Ánh mắt này của cháu có ý gì?”
“Cháu cảm thấy mẹ nói rất đúng mà. Cậu, cậu đúng là vô cùng độc ác!” Hữu Hữu giang tay, ra vẻ vô tội nói.
“Chú độc ác chỗ nào?”
Hữu Hữu trợn mắt, không biết nói gì: “Ha ha! Dán một đám hải tặc trên thành tàu chở hàng cho phơi nắng ba ngày, chuyện táng tận thiên lương như vậy cũng chỉ có cậu yêu dấu của cháu mới làm ra được.”
Cung Kiệt im lặng lần thứ hai rồi.
“Bọn họ cướp thuyền hàng của cậu, còn nổ súng bắn chết một thuyền viên của cậu, mới phơi nắng ba ngày, xem như nhẹ nhàng.”
“Vậy thì lấy con tin làm bia bắn, luyện tập bắn súng, cũng chỉ có cậu mới làm ra được thôi nhỉ?!” Hữu Hữu lại hỏi.
Cung Kiệt biện bạch: “Người kia là người đứng đầu tổ chức khủng bố, muốn ám sát cậu.”
Hữu Hữu, “…”
Cung Kiệt lập tức tỏ vẻ mình rất tốt bụng: “Thật ra cậu có cảm giác, cậu vô cùng lương thiện.”
Hữu Hữu nhìn anh như đang một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa, “Cậu, cháu nghĩ là, tam quan của cậu có khả năng không giống mẹ cháu.”
“Sao nào?”
Hữu Hữu nghiêm túc giảng giải cho anh: “Cậu xem, trong thế giới của mẹ, giết người, phóng hỏa, buôn lậu, vũ trang… Những việc làm này đều được định nghĩa là người xấu.”
Cung Kiệt có vẻ đăm chiêu gật gật đầu.
“Trong những hạng mục nêu trên, cậu chiếm mấy mục? Cậu có từng giết người chưa?”
“Giết rồi.”
“Có phóng hỏa không?”
“Cậu từng nổ Dinh Tổng Thống, có tính không?”
“Cậu có buôn lậu không?”
“…”
“Cậu có tổ chức vũ trang không?”
“…”
Hữu Hữu bất đắc dĩ nhún vai, lập tức bật cười: “Cậu xem! Trong lòng mẹ, cậu là kẻ Thập Ác Bất Xá(1) đó!”
Cung Kiệt mất hết can đảm nháy mắt, không còn lưu luyến cuộc sống.
“Với lại, mẹ tức giận, có lẽ có thể là bởi vì cảm thấy cậu có việc gạt mẹ! Thật ra mẹ vô cùng quan tâm cậu, rất muốn hòa nhập vào trong thế giới của cậu, nhưng cậu lại luôn luôn cố hết sức gạt mẹ, khiến cho mẹ có cảm giác cô đơn! Dù sao, tâm tư của mẹ có vẻ nhanh nhạy yếu ớt.”
“Vậy cậu nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ nên thẳng thắn hết với chị?”
Hữu Hữu, “Sau đó để cho mẹ biết cậu là kẻ giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm?”
Cung Kiệt, “…”
Không thể thẳng thắn!!
Anh không muốn chị sợ anh!
*Thập ác bất xá: mười tội lỗi không thể tha thứ:
Mưu phản (謀反): lật đổ nhà vua
Mưu đại nghịch (謀大逆): phá hoại đền đài, lăng tẩm, cung điện của vua.
Mưu bạn (謀叛): phản bội tổ quốc
Ác nghịch (惡逆): âm mưu giết hay đánh đập ông bà, cha mẹ.
Bất đạo (不道): vô cớ giết nhiều người.
Đại bất kính (大不敬): lấy trộm các đồ tế lễ trong lăng tẩm vu, làm giả ấn của vua.
Bất hiếu (不孝): chửi rủa ông bà cha mẹ, không phụng dưỡng cha mẹ.
Bất mục (不睦): mưu giết hay bán những thân thuộc (5 đời).
Bất nghĩa (不義): dân giết quan lại.
Nội loạn (內亂): tội loạn luân.