Nhưng Vân Thi Thi tính là cái gì mà lại dám không để cô ta vào mắt, ba lần bốn lượt nói lời ngông cuồng, liên tiếp xúc phạm cô ta.
Cô ta vốn là muốn dạy người mới, cho Vân Thi Thi hiểu chút quy củ.
Nhưng không nghĩ tới, cô lại là… người của Mộ Nhã Triết?
Nhan Băng Thanh đờ đẫn, ngây ngẩn cả người.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, một tay ôm Vân Thi Thi vào trong ngực. Thân thể cô mỏng manh, nhẹ như lông chim, nên anh chỉ cần một tay đã có thể ôm chặt cô trong ngực, không cần tốn nhiều sức.
Anh đi đến trước mặt Nhan Băng Thanh, ánh mắt lạnh lùng như đâm vào trên người cô ta, trong nháy mắt, Nhan Băng Thanh cảm giác chính mình giống như bị ánh mắt của anh xuyên nát.
“Anh…”
“Có phải cô đánh hay không?” Môi Mộ Nhã Triết khẽ mở, lạnh lùng kiêu căng, bật ra mấy từ rét lạnh.
Trong đôi mắt kia, cất giấu sát khí dường như không kìm nén được, muốn bùng nổ!
Nhan Băng Thanh không rét mà run, cúi đầu, không dám nhìn mắt anh, trong lòng rùng mình.
Nhưng mà, cô ta cũng không dám mở miệng thừa nhận, lại càng không dám phủ nhận.
Ở hiện trường nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trong đó không hề thiếu người của Vân Thi Thi, nếu cô ta phủ nhận, một giây sau sẽ có người đứng ra lên án.
Nhưng cho dù cô ta hùng hồn tới đâu cũng không dám trực tiếp thừa nhận.
Cô ta sợ một giây sau, người đàn ông này sẽ dùng một tay mà bóp nát cô ta.
Điều này không hề khoa trương.
Người đàn ông này tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện kia.
Mộ Nhã Triết, cái tên này khiến bao nhiêu người kinh sợ, mười tám tuổi lên làm tổng giám đốc, trong tay không biết dính bao nhiêu máu.
Một ngón tay, có thể nghiền cô ta đến nát xương nát thịt!
Đáng lẽ cô ta nên sớm biết rằng, người chống lưng cho Vân Thi Thi là anh!
Dù thế nào thì cô ta cũng không cam lòng nhìn Vân Thi Thi.
Mộc Tịch đứng ở một bên cũng tức giận đến toàn thân phát run, mặc dù cô ấy không biết người đàn ông ôm Vân Thi Thi rốt cuộc là ai nhưng có thể nhìn ra được, Nhan Băng Thanh đối với anh vô cùng kính sợ, thậm chí có thể nói là sợ hãi, rất rất sợ.
Nhất định là người có thân phận!
Nghĩ như vậy, Mộc Tịch cũng không sợ Nhan Băng Thanh, chỉ vào Nhan Băng Thanh lên án nói: “Là cô ta! Là cô ta làm! Cô ta là cố ý làm khó dễ Thi Thi! Thi Thi rõ ràng diễn không có vấn đề, cô ta lại cố ý bắt lỗi Thi Thi, lại còn bảo muốn diễn cho thật, mượn cớ diễn trò, đánh Thi Thi vài cái bạt tai! Hu hu hu… Thi Thi thật đáng thương, cô ta rõ ràng là có ý định trả thù, chính là muốn nhân cơ hội này mà trả thù Thi Thi!”
Mộc Tịch than thở khóc lóc lên án, những người khác ở studio cũng phụ họa: “Chúng tôi đều đã thấy, Nhan Băng Thanh là cố ý! Tuy nói là diễn, nhưng rõ ràng là mượn cớ đánh thật.”
“… Đúng đúng đúng! Một bạt tai còn chưa đủ, cô ta lại làm bộ quên thoại, trước sau cho Thi Thi vài cái bạt tai, chúng tôi đều không đếm được rồi.”
“Đúng rồi, ngày thường cô ta có vẻ nhằm vào Vân Thi Thi! Chúng tôi đều thấy, nhưng… Vân Thi Thi tính tình khiêm tốn, đối với mọi người cực kỳ dịu dàng, tất cả mọi người đều rất yêu quý cô ấy.”
“… Nhan Băng Thanh rất quá đáng, cố ý NG, mỗi lần ra tay đều rất nặng, mau đưa đi bệnh viện kiểm tra, chỉ sợ xảy ra chuyện gì!”
“Đúng vậy, nhanh đưa đi bệnh viện! Nhan Băng Thanh ra tay rất nặng, hy vọng Thi Thi không xảy ra chuyện gì, nếu không, trong lòng chúng tôi không thể thanh thản được.”
…
Liên tục phẫn nộ và lên án.
Tiếng những người bên cạnh tố cáo không ngừng vang lên.
Không hề thiếu nhân viên công tác lấy hết dũng khí mà tố cáo cô ta.