“Kì lạ?”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, bật cười: “Kì lạ thế nào?!”
“Em không biết… chỉ là… sau một đêm, em cảm thấy, mọi người có gì đó rất khác!”
Vân Thi Thi nhớ lại mấy chuyện diễn ra trong đoàn làm phim hôm nay.
Thật ra, trước kia, người trong đoàn luôn tăng cường thời gian trong các khâu chuẩn bị cho Lâm Chi và Hoa Cẩm. Dù sao thì vai diễn của hai người đó cũng là vai chính, nên phân cảnh rất nhiều, hầu như cảnh diễn của hai người đó đều được sắp xếp để diễn trước. Khâu chuẩn bị, dù là trang điểm, hay trang phục, hay tạo hình, mọi thứ đều làm cho Hoa Cẩm và Lâm Chi trước, sau đó mới đến cô và những người khác.
Vì thế, thời gian đến lượt Vân Thi Thi diễn thường rất lâu, ngày nào cũng vậy, Lâm Chi hoá trang xong, mới đến lượt cô hoá trang. Lúc Lâm Chi diễn thì cô hoá trang tạo hình, đợi đến phiên mình lên quay. Khi đạo diễn vỗ tay báo hiệu cảnh diễn của Lâm Chi hoàn thành, thì sẽ đến phần của cô.
Sau khi diễn, sẽ được nghỉ ngơi một lúc.
Đây là thời gian để đạo diễn và một vài người khác bàn bạc về cảnh diễn.
Thường thì thời gian nghỉ này kéo dài một giờ.
Đôi khi Lâm Chi quay cảnh diễn của mình rất chậm, khiến cảnh diễn của cô bị kéo dài không được quay. Nếu Lâm Chi may mắn thì quay vài lần sẽ quay xong, còn tệ thì là quay nguyên một ngày, và thế là cảnh diễn của cô bị đẩy lại vào ngày hôm sau!
Vì thế, suốt nửa tháng qua, dù lịch làm việc rất kín, nhưng thời gian mà cô quay lại rất ít, vì hầu hết thời gian cô đều phải ngồi chờ đến cảnh quay của mình.
Trong khoảng thời gian này, cô thật sự rất nhàn rỗi, vì thế, cô cứ đọc đi đọc lại kịch bản, đến mức cả cái kịch bản cô cũng thuộc nằm lòng.
Nếu cứ quay phim kiểu này, thì thật là chán.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay, khi đến đoàn làm phim, cả tổ trang phục đạo cụ đều rất ân cần với cô, cái gì cũng làm cho cô trước, ưu tiên cho cô đầu tiên.
Sau đó, điều càng làm cô sốc, đó là trình tự diễn đã bị đảo lại.
Trước kia, cô phải đợi Lâm Chi diễn.
Nhưng giờ, đổi lại, Lâm Chi phải đợi cô diễn cho xong.
Lâm Chi thực sự như muốn tức điên lên, chấn vấn hết người này đến người khác, hỏi tại sao lại để cho Vân Thi Thi diễn trước. Ai cũng nõi, chuyện này là do đạo diễn sắp xếp, bọn họ cũng chỉ là nghe theo lời đạo diễn mà làm thôi.
Lâm Chi dưới cơn nóng giận, đã đi tìm Cố Hiểu Dương để tìm lời giải thích, kết quả là, cô ta chỉ ủ rũ trở về.
Nhưng, không ai nói Vân Thi Thi có quyền, mọi người cũng tự mình xem trọng Vân Thi Thi hơn.
Hoá trang, trang phục đều làm cho cô đẹp như bước ra từ trong tranh ra.
Diễn, cũng cho cô diễn trước.
Nhưng mà Lâm Chi cũng không chịu thua kém, sau khi thấy Vân Thi Thi như thế thì cô ta đã chịu tập trung học thuộc lòng kịch bản, cả lối diễn xuất cũng xuất thần hơn, hành động động tác cũng rất OK trước ống kính. Vì thế, cô ta đạt kỉ lục mới, chỉ cần diễn một lần là đạt ngay, rất ít lỗi diễn xuất. Mà nếu có diễn lại, thì cũng đạt ngay ở lần thứ hai.
Đạo diễn Cố, rất vừa lòng.
Năng suất làm việc của Vân Thi Thi rất cao, trong vòng một ngày, đã diễn xong cả ba phân cảnh, vì thế đạo diễn Cố trong lúc vui đã phê chuẩn cho cô 2 ngày nghỉ.
Trên đường trở về, Vân Thi Thi cảm thấy thật quá kì lạ!
Vì thế, cô hỏi: “Có phải là… anh đã đến đoàn làm phim không?”
“Ừm…”
Mộ Nhã Triết không hề giấu diếm, gật gật đầu: “Cảm giác nắm trong tay quyền lực, vui không?”
Quyền lực!?
Đây là quyền lực sao!
Cái này… không giống lắm.
Cô nghi ngờ nhìn anh: “Anh đã nói gì với đạo diễn Cố vậy?”
“Anh đâu nói gì đâu!”
Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Anh vẫn chưa gặp ông ta!”
“Vậy tại sao ông ta lại…”
“Vợ à, em phải hiểu thân phận của mình chứ, bây giờ em cũng được xem là bà chủ của công ty Hoàn Vũ này rồi, vì thế, quyền lực, em phải luôn nắm trong tay!”