Cung Kiệt sống trong nhung lụa, khẳng định là chưa bao giờ ăn món ăn vặt như Ma Lạt Thang.
Còn tưởng rằng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại gật đầu đồng ý.
Lúc hai người quần áo chỉnh tề xuất hiện trước quán Ma Lạt Thang nhỏ hẹp, nhất là khi thấy người đẹp trai tuấn mỹ như Cung Kiệt đứng trước cửa, mấy thực khách trong quán ăn kinh ngạc quên mất động đôi đũa!
Tất cả mọi người đều cho là mình hoa mắt, hai người kia nhìn từ trên xuống dưới, thấy thế nào cũng không giống như là thực khách đến đây ăn uống mà? Hay là bọn họ nổi hứng muốn trải nghiệm cuộc sống?
Nhất là mấy người bán hàng ở xung quanh, kinh diễm nhìn Cung Kiệt, nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Nhìn kìa, người đàn ông kia… Thật sự quá đẹp trai!”
“So với mấy diễn viên trên ti vi còn đẹp trai hơn!”
“Người này không phải diễn viên đó chứ?”
“Tôi cảm thấy khí chất anh ta rất cao quý, giống như công tử con nhà giàu vậy…”
Gương mặt tinh xảo mị hoặc của Cung Kiệt trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, trong quán ăn không thiếu mấy nữ sinh, nhao nhao bị vẻ đẹp trai yêu nghiệt của anh quyến rũ, trầm trồ quan sát anh.
Vậy mà anh làm như không thấy, xoay người, ngồi xuống cái bàn nhỏ bé, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau bàn.
Vân Thi Thi vừa lấy rổ chuẩn bị chọn đồ ăn, lại nghe Cung Kiệt lễ phép nói: “Bà chủ, cho một phần Ma Lạt Thang.”
Mọi người và bà chủ quán không biết phải nói gì…
Vị công tử giàu có này hình như chưa bao giờ ăn Ma Lạt Thang.
Vân Thi Thi nhịn cười, nói: “Tiểu Kiệt, Ma Lạt Thang không phải ăn như vậy đâu.”
“Hả?…” Cung Kiệt khó hiểu nhíu mày.
Vân Thi Thi lấy rổ, vừa gắp thức ăn vừa giải thích: “Em muốn ăn món gì, thì chọn món đó, sau đó mới bỏ vào nồi.”
Cung Kiệt lười biếng chống cằm, làm nũng: “Chị chọn một phần cho em đi.”
“Chị chọn em cũng thích ăn sao?”
“Chỉ cần là chị chọn, em sẽ ăn.”
Mọi người lại bắt đầu dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vân Thi Thi.
Trong khoảnh khắc đó Vân Thi Thi cảm thấy… như mang thích tại bối.
Hình như…
Cô và Tiểu Kiệt bị người ta hiểu lầm thành đôi tình nhân đang yêu nhau?
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thi Thi bất đắc dĩ đỏ ửng, cô lấy hai cái rổ, sau đó trợn mắt nhìn Cung Kiệt.
Cung Kiệt ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Lúc này, ngoài cửa có hai nữ sinh đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy trong góc có một người đàn ông tư thái ưu nhã, kéo kéo ống tay áo lẫn nhau, nhỏ giọng thì thầm.
“Trời ạ…”
“Quá đẹp trai quá đẹp trai…”
Vân Thi Thi vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, vừa lạnh lùng quay đầu lại, đã nhìn thấy hai cô gái kia hớn hở chạy tới bên cạnh Cung Kiệt, định đặt mông ngồi xuống.
Cung Kiệt thu hồi tầm mắt, nhìn thấy bên cạnh có người ngồi, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Có người.”
“Hả?”
Nữ sinh kia nhất thời đang xuất thần nhìn anh chăm chú nên không hiểu.
“Anh đẹp trai, anh nói gì?”
“Tôi nói, cút.”
Ít ỏi ba chữ, không chút nào lưu tình, ngạo mạn lạnh như băng.
Trong nháy mắt, hai nữ sinh kia như hóa đá.
Trái tim cũng tan vỡ theo.
Nữ sinh bên cạnh nhắc nhở: “Cô gái, chỗ này có người ngồi rồi, là bạn gái của anh đẹp trai này!”
“Bạn gái?”
Cung Kiệt nhíu mày, không ngờ sẽ bị hiểu lầm, nhưng cũng không có giải thích.
Vân Thi Thi không nghe được mấy lời này, chọn thức ăn xong, đưa cho bà chủ quán.
Trong lúc đó, Cung Kiệt tò mò nghịch điện thoại của Vân Thi Thi.
Chiếc điện thoại di động này mới mua không lâu, là điện thoại phiên bản mới nhất, cực kỳ tinh xảo.