Vì thế, một đám phóng viên liền tranh nhau đổ xô về phía Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi vừa thấy những phóng viên tay xách nách mang giống như sóng biển lăn tới, sắc mặt khẽ biến, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Lập tức có vệ sĩ che ở phía trước thay cô ngăn cản những phóng viên này.
Mộ Nhã Triết phái vệ sĩ tới đều là những cao thủ hàng đầu, trải qua huấn luyện hà khắc, đám phóng viên chó săn giở trò mèo này họ không để vào mắt.
Mấy vệ sĩ đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt lạnh băng, người cao ngựa lớn, khí thế kinh người, chỉ cần vậy cũng đủ để áp đảo khí thế phía trước.
Mấy tên phóng viên thấy tình huống này không khỏi chột dạ chùn bước!
“Ối? Sao đám chó săn này lại chạy hết rồi?”
Trên xe, trợ lý Cố Tinh Trạch thấy phóng viên lao hết về một phía, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo đám người lao tới, liền thấy một đám phóng viên giơ camera hướng về một cô gái dáng người thanh tao dung mạo xinh đẹp.
Vệ sĩ không ngừng xua đuổi bọn họ, đám chó săn này không làm được gì chỉ có thể không cam lòng lùi lại phía sau, có vệ sĩ che chở, rất nhanh Vân Thi thi liền rời đi, hiện trường trở nên ngay ngắn trật tự.
“Vân Thi Thi? Nữ chính của bộ điện ảnh này, cô ấy cũng đến đây. Có điều… Trận thế vừa rồi cũng thật phô trương!” Vị trợ lý kia trợn mắt há hốc mồm.
Cố Tinh Trạch quay đầu lại, xuyên qua cửa kính xe, nhìn Vân Thi Thi khiêm tốn rời khỏi đám đông, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Trợ lý vỗ vỗ bờ vai của anh: “Thừa dịp hiện tại mau xuống xe đi, Tinh Trạch!”
Nhờ phúc của Vân Thi Thi, đám chó săn liền đuổi theo cô ấy.
Trợ lý xuống xe, vừa lúc tổ kịch phái mấy tên bảo vệ tới, đuổi đám người điên cuồng kia ra ngoài, vệ sĩ nhanh chóng che chở cho Cố Tinh Trạch đi đến hậu trường.
“Chị Băng Thanh, người phụ nữ chị nói là Vân Thi Thi kia đi? Lần trước cô ta có va chạm với người mới bên chị?”
Nhan Băng Thanh xuống xe, trợ lý bên người không vui chỉ bóng lưng Vân Thi Thi, hỏi.
Người sau lưng hừ lạnh một tiếng, trên mặt đầy khinh thường, nói: “Chính là tiện nhân này, chính là lúc trang điểm chụp hình, cô ta châm chọc tôi không biết trời cao đất rộng, hèn mọn này nọ.”
“Em nghe nói, cô ta có quan hệ với tổ kịch chắc lại dùng quy tắc ngầm? Nếu không thì với “vốn liếng” của cô ta đời nào mới được xuất đạo, lại còn có tài nguyên phong phú như thế?”
“Vừa nhìn liền biết là không sạch sẽ gì rồi!” Nhan Băng Thanh ác độc, nói: “Nếu không phải cô ta, nữ chính vốn nên là của tôi!”
Trợ lý không ngừng hùa theo: “Đúng vậy! Chị Băng Thanh, khi nào vào liền cho cô ta một đòn phủ đầu đi! Cho cô ta biết đừng tưởng mình là nữ chính thì có thể cướp đi sự nổi bật của người khác!”
“Hừ, không cần nóng vội.” Nhan Băng Thanh rất nhanh liền lấy lại lý trí, phất phất tay: “Chuyện sau này hãy nói, xem biểu hiện của cô ta đã! Cô ta không biết mình có bao nhiêu phân lượng mà đòi theo tôi đấu, tôi cũng không ngại cho cô ta biết tay!”
“Uh`m! Băng Thanh chị đã lão luyện, cô ta cũng chỉ như người mới 18, cô ta còn không biết bộ điện ảnh này đã đập nát bao nhiêu tài nguyên nâng cô ta, có thể không tức đến đỏ mắt sao! Nói không chừng sau lại trở thành độc dược phòng vé, lúc ấy chuyện sẽ thú vị hơn nhiều!”
“Đi thôi, rất nhanh liền làm nghi thức khai máy rồi, truyền thông đã đến đông đủ, chúng ta cũng nhanh qua thôi.” Nhan Băng Thanh dặn dò một câu, trợ lý lập tức theo sau.
Tại hội trường tổ chức nghi thức khai máy, toàn bộ tổ kịch hơn trăm người đã sớm trình diện.
Theo truyền thống, phía trước áp-phích của bộ phim điện ảnh là bàn cúng, bên trên theo thứ tự bày hương, giá cắm nến, hoa quả cùng đầu lợn, nhằm cầu cho quá trình xuôi buồm thuận gió, đạt được nhiều giải thưởng.