Ha ha…
Hữu Hữu nhíu chặt mày: “Nhóm Sói Bạc?”
Cậu nói xong thì dừng một chút, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ quyệt, lộ ra vẻ ý tứ sâu xa: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Nói xong, khóe miệng cậu vẽ ra một đường cong lạnh lùng, cùng Tiểu Dịch Thần rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng hai đứa nhóc, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy.
Trước khi quay lại bệnh viện, Hữu Hữu cố ý ghé qua cửa hàng chuyên doanh thời trang trẻ em, thay toàn bộ quần áo bẩn thỉu trên người, mua một bộ quần áo mới.
Không vì cái gì khác, chẳng qua là không muốn để cho mẹ nhìn thấy dấu giày in trên áo, cũng không muốn để cho mẹ phải lo lắng.
Mà để che dấu tay in lại trên mặt, cậu cố ý mua một cái khẩu trang rồi đeo vào.
Bởi vậy, lúc hai cậu nhóc đi vào phòng bệnh, Vân Thi Thi liếc mắt thấy Hữu Hữu mang khẩu trang thì kinh ngạc một hồi.
“Hữu Hữu, con bị làm sao mà phải đeo khẩu trang?”
Giọng Hữu Hữu rầu rĩ truyền qua khẩu trang: “Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, sức đề kháng của con lại yếu, sợ bị lây bệnh!”
Gần đây trời mùa hè nóng bức, người bị cảm rất nhiều.
Trong lòng Vân Thi Thi hiểu rõ.
Sức đề kháng của Hữu Hữu quả thực rất kém, trong bệnh viện lại nhiều vi khuẩn và mầm bệnh, đeo khẩu trang ít nhiều có thể giảm bớt nguy cơ nhiễm bệnh.
Mộ Nhã Triết đã giải quyết xong thủ tục xuất viện cho cô, người một nhà cùng đi ô tô trở về.
Vừa đến nhà, Hữu Hữu lập tức đi vào thư phòng, khóa trái cửa lại.
Tiểu Dịch Thần đi tới gõ cửa, cũng muốn đi theo vào, tiếng nói của Hữu Hữu truyền đến: “Em muốn đọc sách, đừng làm phiền em.”
“Đọc sách sao?”
Tiểu Dịch Thần vừa nghe đến đọc sách thì đầu như muốn nổ tung ra.
Hữu Hữu nhốt mình trong thư phòng, tháo khẩu trang ra, trên mặt vẫn có cảm giác nóng rát.
Cậu đưa tay xoa nhẹ lên mặt, mặc dù Tiểu Dịch Thần đã dạy dỗ người đàn ông kia một trận nhưng cảm giác oan ức trong lòng cậu vẫn khó mà tan hết được.
Đây chính là… cảm giác oan ức sao?
Hữu Hữu mấp máy môi, trong mắt đầy ý lạnh.
Cậu ngồi lên ghế xoay, thân thể hơi ngả ra phía sau, rút điện thoại ra bấm số của Lý Hàn Lâm.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Tổng giám đốc Vân, tại sao cháu…”
“Quản lý Lý.” Hữu Hữu không kiên nhẫn ngắt lời ông.
Lý Hàn Lâm lập tức nói: “Ừ! Cháu nói đi.”
“Nhóm Sói Bạc là tổ chức như thế nào?”
“Nhóm Sói Bạc?” Giọng của Lý Hàn Lâm cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Chưa từng nghe qua tin tức gì.”
“Giúp cháu điều tra xem, nhanh chóng báo cáo kết quả cho cháu.” Hữu Hữu dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hữu Hữu nâng mắt: “Là ai?”
“Là anh!”
Tiểu Dịch Thần ngọt ngào nói một câu: “Hữu Hữu, cho anh vào đi.”
“Lúc em đọc sách không muốn bị người khác quấy rầy.” Hữu Hữu khẽ xoa đôi má nóng rát, không có ý định để cho bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này.
“Em để cho anh vào đi, có được không? Anh rất lo cho em.” Tiểu Dịch Thần cẩn thận nói.
Hữu Hữu không đáp lại, mở máy tính lên, không muốn để ý đến cậu nhóc kia.
Tiểu Dịch Thần ở ngoài cửa kiên nhẫn gõ cửa liên tục mà không biết chán.
Thấy Hữu Hữu vẫn không có ý định mở cửa, cậu nhỏ giọng nói: “Nếu em còn không chịu mở cửa, anh sẽ nói cho mẹ biết, em…”
Lời còn chưa dứt, Hữu Hữu đã lập tức đứng dậy, đi ra mở cửa, vẻ mặt không vui.
Tiểu Dịch Thần thấy cậu rốt cuộc đã chịu mở cửa thì trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Hữu Hữu lạnh lùng liếc cậu một cái: “Mộ Dịch Thần, nếu anh dám nói chuyện hôm nay cho mẹ biết, cẩn thận em đánh anh đấy!”
Vừa dứt lời, ánh mắt cậu rơi vào chiếc khăn trong tay Tiểu Dịch Thần, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh làm cái gì thế?”