Vân Nghiệp Trình lại cười khan vài tiếng, cũng không có đáp lại.
Tương Ngọc ở một bên nói: “Anh Trình, nếu là bạn trai Thi Thi, em thấy, anh nên tra rõ người ta! Miễn cho, Thi Thi còn trẻ xinh đẹp như vậy, bị thằng nhóc không rõ lai lịch lừa lấy, đến lúc đó, anh đừng có khóc!”
“Đúng vậy! Bác nên thăm dò rõ ràng thân phận anh ta!”
Vân Thanh Miêu cũng ở một bên nói.
Trên xe lăn, Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên trách mắng: “Quản nhiều làm gì?! Người yêu của Thi Thi, mấy đứa bận tâm làm gì?!”
“Ai? Ông… Vân Nghiệp Hậu! Hôm nay ông sao vậy, sao lại giội nước lạnh cho tôi?!” Tương Ngọc bất mãn đỗi ông, không cam lòng yếu thế.
Vân Nghiệp Trình hoà giải nói: “Ai nha! Hôm nay khó có được thời gian được vui vẻ, đừng cãi vã.”
Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, lúc này mới không nói gì.
Tương Ngọc hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm một câu, giọng cũng rất nhỏ, nghe không rõ ràng nói cái gì.
Tiến vào phòng, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi nhanh chóng đi tới.
Nhưng mà, hai người còn chưa ngồi xuống, Vân Thanh Miêu một mặt tò mò hỏi Mộ Nhã Triết: “Tôi vừa nghe bọn họ gọi anh “tổng giám đốc Mộ”, hì hì… Anh có phải ông chủ hay không?”
Vân Thi Thi nhíu lông mày, có chút không thoải mái.
Cái Vân Thanh Miêu này, từ đầu tới cuối, sao luôn chú ý tới Mộ Nhã Triết như thế?
Cô liếc người đàn ông kia một chút, mi tâm buông lỏng.
Cũng không kỳ lạ!
Dù sao, người đàn ông này luôn luôn dễ dàng chiêu phong dẫn điệp, tạm dừng không nói tới dung mạo tuấn mỹ và gia thế không nhỏ, với khí chất thanh quý này, cũng đủ để khiến người ta động tâm.
Hoàn toàn không thể bớt lo!
Mộ Nhã Triết ngước mắt nhìn Vân Thanh Miêu một chút, vốn anh không muốn để ý tới cô ta, nhưng mà nhiều ánh mắt nhìn như vậy, anh cũng không thể biểu hiện quá lạnh nhạt.
Thế là, mỉm cười, nói qua loa: “Trong khách sạn, ai cũng gọi tôi một tiếng “tổng giám đốc”!”
Vân Thanh Miêu nghe vậy, luôn cảm giác anh đang giấu giếm cái gì, vừa muốn hỏi lại, Tương Ngọc đã trước cô ta một bước: “Vừa rồi, tôi nghe quản lý xưng hô cậu là “tổng giám đốc Mộ”, ha ha! Tôi còn không biết tên cậu, gọi cậu Tiểu Mộ, được không?”
Mộ Nhã Triết gật đầu.
Tương Ngọc hài lòng cười một tiếng.
Vân Thi Thi lại vụng trộm nở nụ cười.
“Tiểu Mộ”?!
Cái xưng hô này, quả thực làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Nếu để toàn thể nhân viên Đế Thăng, biết được Boss của họ ở bên ngoài được người gọi là “Tiểu Mộ”, sợ là gió bão nổi lên rồi!
Vân Nghiệp Hậu yên lặng đánh giá anh vài lần, lại vô cùng thưởng thức tán thán nói: “Vóc dáng Tiểu Mộ thật cao, dáng dấp đẹp trai, mà cậu còn rất lịch sự! Thi Thi, con thật có phúc!”
Tương Ngọc nói tiếp: “Đúng! Thi Thi có phúc khí lốn! Có thể tìm được người yêu như Tiểu Mộ, tổ phần bốc khói rồi!”
Vân Thi Thi nhíu mày, lời này Tương Ngọc không đúng, ngay trước mặt của mọi người, không nên nói như vậy.
Nhưng mà, nghĩ lại cũng không so đo.
Nghe nói, cái thím này không được học nhiều, nói chuyện không chú ý, cô cũng cho qua.
Một bên, Vân Nghiệp Trình im lìm không lên tiếng, từ khi Mộ Nhã Triết vào cửa lên, ông liền không nói một lời đánh giá anh, giống như gặp phải kẻ địch!
Hôm nay về thủ đô, ông cũng không nghĩ tới, bỗng dưng xuất hiện một người “sắp là con rể”!
Điểm này, lại là ông có chút trở tay không kịp.
Bởi vậy, cho tới bây giờ ông còn không có tiêu hóa hết.
Lúc nói chuyện, đồ ăn đã được đưa lên.