Cậu bỗng nhiên ý vị thâm trường liếc anh một chút, che miệng cười trộm: “Nếu không… Cậu vẫn là xử nam ngây thơ sao?”
“…”
Gương mặt tuấn tú của Cung Kiệt lập tức nổi lên mảng đỏ thẹn thùng, anh nhíu lông mày, muốn ra vẻ bình tĩnh, vậy mà mặc dù như thế, phản ứng thân thể lại rất thành thật, đến vành tai cũng đỏ.
Hữu Hữu miệng đã mở thành chữ “O”, mừng rỡ không được: “Trách không được! Thì ra cậu là xử nam!”
Cung Kiệt ra vẻ nghiêm túc, nhìn Hữu Hữu không ngừng cười trộm, làm bộ uy hiếp nói: “Không cho cười!!”
“Phì” ——!
“Cháu…”
Cung Kiệt tức giận không thôi: “Hữu Hữu, chẳng lẽ cháu ghét bỏ cậu sao?”
“Đương nhiên!”
“…”
“Cậu đã 24 tuổi, có khi đến tay của phụ nữ cũng không có chạm qua!”
“Cũng không tính là không có chạm qua phụ nữ”
Cung Kiệt không cam lòng nói: “Trước đó, trong một lần tụ hội, bị một phụ nữ hạ thuốc, suýt nữa rơi vào tay cô ta.”
Hữu Hữu nghe thấy giống như có chuyện bát quái có thể đào móc, ánh mắt sáng lên, tò mò tiến lên trước, nghe ngóng nói: “Sau đó thì sao?”
“Cậu phế đi một tay của cô ta.”
Hữu Hữu ngây người.
“…”
Bạo lực như vậy?
Rất có phong cách của anh!
“Vậy cậu… Giải quyết như thế nào?”
Cung Kiệt lúng túng hắng giọng một cái, ho mấy lần, bỗng dưng nói: “Ngâm một đêm trong hồ nước lạnh.”
Hữu Hữu nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cậu, cậu đối với mình ác như vậy sao?”
Cung Kiệt che trán.
Hữu Hữu cười một tiếng, lại nói: “Phụ nữ, có thể nói là một loại “động vật nhỏ” rất mê người! Cháu cũng cảm giác mẹ trước và sau khi yêu như là hai người khác! Trước kia mẹ như nữ cường, thích mang tất cả trách nhiệm gánh vác trên người mình, giống như cho là mình không gì không làm được, có thể chống được tất cả. Sau khi yêu đương sau, trong nháy mắt hóa thân thành mèo con dính người, cha sủng mẹ thành công chúa nhỏ, cháu cũng là sau khi thấy mẹ yêu đương, mới phát hiện mẹ làm nũng, đáng yêu như vậy! Phụ nữ nên được sủng ái một chút, đương nhiên, điểm này, với một đám chó độc thật chưa từng yêu đương, căn bản không thể lý giải!”
Cung Kiệt cảm giác mình bị bạo kích lần nữa.
Anh bỗng nhiên bị biểu lộ nghiêm túc lại ngây thơ của Hữu Hữu làm cho vui vẻ, không khỏi không nhịn được vươn tay ra, nhéo nhéo gương mặt của cậu, cưng chìu nói: “Tiểu bảo bối, sao có thể đáng yêu như thế!? Thật sự là quá thông minh.”
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cung Kiệt nhìn thoáng qua màn hình, đã thấy là Vân Thi Thi gọi điện thoại tới, cùng Hữu Hữu nhìn nhau.
Hữu Hữu cho anh một ánh mắt, Cung Kiệt lập tức nghe điện thoại: “Chị…”
“Tiểu Kiệt…”
Đầu kia truyền đến giọng Vân Thi Thi có vẻ bất đắc dĩ mà áy náy: “Vừa rồi chị… Không nên dữ với em như vậy! Chị sai rồi, chị không phải cố ý…”
Giọng Vân Thi Thi lộ ra bất lực mà yếu ớt, sau khi cô bình tĩnh lại, phát hiện mình nói chuyện đả thương người như vậy, áy náy, lúc này mới gọi điện thoại tới, nói xin lỗi.
“Chị có chút quá phận với mẫn cảm rồi… Có lẽ, em gạt chị, là có lý do không nói được! Nhưng trong mắt chị, em vẫn là đứa em ngây thơ trong lòng chị, đều hành động theo cảm tính, không phải thật… Em chớ để ở trong lòng!”
Cung Kiệt nghe vậy, lại mỉm cười, trái tim bỗng nhiên mềm mại một chút.
Anh cảm động nói: “Chị, nên nói xin lỗi là em, khả năng thủ đoạn của em quá khích một chút, thế nhưng… Em cũng là nhất thời xúc động, bởi vì em không cách nào dễ dàng tha thứ bất kỳ kẻ nào khi dễ chị.