“Còn có thể nói ai?!” Mộ Thục Mẫn cười lạnh một tiếng, từng chữ như thuốc độc, “Nói cho chị của anh biết, đừng mơ mộng hão huyền! Đừng tưởng rằng nịnh bợ nhà họ Mộ, là có thể bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng!”
Vân Thi Thi nắm chặt quả đấm, giận đến câm lặng.
Cung Kiệt đau lòng ôm chặt cô, sắc mặt tức giận đến lạnh lùng, anh nâng mắt lên, trong mắt hiện lên mũi nhọn, gằn từng chữ: “Hách Ba! Bắt bà ta câm miệng!”
Một người đàn ông võ trang kĩ càng phía sau đi tới một bước, chậm rãi ép sát Mộ Thục Mẫn.
Mộ Thục Mẫn nhìn người đàn ông không ngừng ép sát đến, nhìn toàn thân anh ta võ trang kĩ lưỡng, không hiểu sao thấy hoảng sợ.
“Anh… anh muốn làm gì?!”
Bà ta vừa dứt lời, chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt nhoáng lên một cái, lúc bà ta phản ứng lại, người đàn ông kia đã loé lên sau lưng bà ta giống như một bóng ma, bàn tay to bắt lấy cằm của bà ta, dùng lực xoay một cái, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, “cùm cụp” một tiếng, cằm của bà ta trật khớp trong nháy mắt.
Đau đớn quá lớn ập tới, khiến Mộ Thục Mẫn đau đến đổ mồ hôi lạnh, ôm cằm mình, ấp úng, lại vì cằm dưới trật khớp, căn bản phát không ra một câu nào!
Người đàn ông kia lại vung tay lên, một cái tát nóng rát quăng tới, khiến bà ta tìm không thấy trời nam đất bắc trong nháy mắt!
Mộ Thục Mẫn cũng đã từng đi lính, đi lính ba năm trong quân đội, cũng luyện được bản lĩnh mạnh mẽ hơn người thường.
Nhưng dù vậy, đối với bà ta mà nói, năng lực chiến đấu của người đàn ông này vẫn vô cùng khủng bố!
Bà ta thậm chí không thấy rõ ràng người đàn ông này ra tay thế nào, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, một giây sau, đã té trên mặt đất vô cùng thê thảm.
Một cái tát này, đánh đến bà ta gần như thủng màng tai, bên tai “Ong ong ông” từng đợt, trước mắt bà ta đảo lộn một trận, cả đầu óc cũng bị choáng váng!
Vân Thi Thi nhìn mà líu lưỡi, hơi chấn động nhìn Cung Kiệt.
Mặt Mộ Nhã Triết giật giật, không nói chuyện.
Trên thực tế, dù Cung Kiệt không ra tay, anh cũng sẽ ra tay.
Mộ Thục Mẫn này, đúng là làm càn!
Mộ Lâm Phong thấy vậy, kinh hãi đến chấn động, cả giận nói: “Dừng tay!”
“Hách Ba! Tiếp tục đánh.”
Cung Kiệt lại ôm lấy Vân Thi Thi, nhẹ nhàng nói một câu.
Mộ Lâm Phong vừa định ngăn cản, lại bị người đàn ông đẩy sang một bên.
Mộ Thục Mẫn đau đến nước mắt lăn dài, nhưng mà một giây sau, bà ta lại cảm thấy áo mình bị túm lên lần thứ hai, ngay sau đó, lại là một trận đòn hung hăng ập đến, những bạt tay, thay nhau luân phiên, đánh đến bà ta thậm chí không có cơ hội kêu đau, vô cùng thê thảm!
Tuy nói, đàn ông đánh phụ nữ, là chuyện không có phẩm chất.
Nhưng trong giới Lính Đánh Thuê, thì không tồn tại cách nói như vậy!
Anh chỉ nghe mệnh lệnh của chủ thuê, chủ thuê muốn anh ta làm gì, thì anh sẽ nghe theo không sai lệch, không dám hai lời, nghiêm túc chấp hành.
Mộ Lâm Phong đứng một bên, nhìn vừa nóng vừa giận, nhìn Mộ Nhã Triết cách đó không xa, lạnh lùng đứng nhìn từ đầu đến cuối, vẻ mặt buồn bực.
“Cháu cứ trơ mắt nhìn cô của cháu bị người ta làm nhục, phải không?!”
Mộ Lâm Phong ép hỏi anh như hổ rình mồi, giọng nói run rẩy.
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng cười, chỉ riêng lúc này, anh cùng chung chiến tuyến với Cung Kiệt.
“Lời ấy của chú hai sai rồi, bà ta vừa há mồm, thì biết thiếu dạy dỗ rồi! Một khi đã như vậy, chẳng bằng dạy dỗ thật tốt một phen! Bằng không, thì sẽ không biết trời cao đất rộng!”
Từ nhỏ Mộ Thục Mẫn ỷ sủng mà kiêu, nhanh mồm nhanh miệng có tiếng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, lời nói vô cùng độc ác.