“Cô chắc chắn, lễ phục này là đưa đến chỗ này chứ?”
“Đúng vậy, tiên sinh, không sai.”
“Vào đi!”
Người kia đem lễ phục đưa vào.
Là một bộ thời trang cao cấp, một bộ lễ phục kiểu sườn xám, đồng thời, yếu tố trang trí trên lễ phục là màu xanh và trắng sứ, rất tôn khí chất cùng dáng người.
Trái ngược với những lễ phục khác, lễ phục này vô cùng bảo thủ.
Ngoại trừ bả vai, chỗ nào cũng đều che kín mít.
Tần Chu nhìn thoáng qua lễ phục, mồ hôi lạnh toát ra.
Lễ phục này đẹp mắt thì có đẹp mắt, nhưng là… Không nhìn thấy chút gì!
Cái này thích hợp xem biểu diễn, nhưng đi trên thảm đỏ, không khỏi quá thường rồi.
Tối thiểu cũng phải lộ hàng chân dài chứ.
Nghe nói, dựa theo số đo cơ thể của Vân Thi Thi đặt làm riêng.
Mr Mộ?
Vân Thi Thi vuốt lễ phục, lập tức liền nghĩ đến Mr Mộ từ trong miệng người này rốt cuộc là thần thánh phương nào rồi!
Tần Chu đem Vân Thi Thi đi thay đồ, ngay lúc cô đang trong quá trình mặc thử, cửa lại bị gõ.
“Lại người nào vậy?”
Tần Chu đi qua mở cửa, liền thấy hai người cẩn thận từng li từng tí cầm lễ phục đứng ở ngoài cửa, giờ phút này, đang đối mặt nhìn nhau.
“Các người…”
Tần Chu ngây dại, lại nhìn bọn họ một cái, khóe môi run run co quắp lại.
“Các người là…”
“Xin chào, chúng tôi đưa trang phục đặt may riêng đến cho cô Vân Thi Thi.”
“Xin chào, chúng tôi đưa trang phục đặt may riêng đến cho cô Vân Thi Thi.”
Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời.
Vừa dứt lời, hai người đều giật mình, lần nữa hai mặt nhìn nhau, nhìn kỹ nhau.
Tần Chu lúng ta lúng túng mà nói: “Trang phục là ai đưa tới?”
“Mr Cố.”
“Mr Vân.”
Hai người lại đồng thời mở miệng, ngay sau đó, lại liếc nhìn nhau, dường như đang âm thầm phân cao thấp.
Tần Chu thở dài một tiếng che trán, phất phất tay, tránh ra nói: “Đều đưa vào đi!”
Hai người đồng loạt chen vào cửa, tranh nhau lấy lễ phục đưa vào.
Bởi vậy, khi Vân Thi Thi mặc thử lễ phục, đi tới, trông thấy trong phòng VIP lớn như vậy, lại đưa vào ba bộ lễ phục, khóe mắt cũng giật giật một cái.
Một bộ là Mr Vân tặng, một bộ thời trang cao cấp lộng lẫy kiểu Âu, đây là kiểu mới mùa thu của Louis Vuitton, may theo số đo cơ thể, giá cả không ít.
Mà hai bộ bên ngoài, đều là Mr Cố tặng.
Tần Chu nhìn thoáng qua phong cách, lập tức nhận ra, hai bộ lễ phục này đều là thẩm mỹ của Cố Tinh Trạch.
Lại nhìn thoáng qua kiểu dáng, lúc này líu lưỡi.
Hai bộ này cũng số số lượng có hạn, giá cả không ít, đơn giản chỉ một món hoa hồng trong đó thôi, giá cả cũng đã tám con số.
…
Ra tay thật lớn!
Tần Chu xấu hổ rồi.
Cố Tinh Trạch thật sự là dụng tâm lương khổ(*) đối với Vân Thi Thi a, hai bộ thời trang này đều là nhà thiết kế không đưa ra nữa.
(*): Phải dùng rất nhiều tâm tư trí lực suy đi tính lại để làm một việc.
Tuy nói không phải kiểu mới của Louis Vuitton, nhưng hai bộ này đều là không xuất bản nữa.
Cũng chỉ có Cố Tinh Trạch cùng Louis Vuitton giao tình nhiều năm, mới có thể lấy về.
Tần Chu nhìn một cái, bởi vì là đặt hàng theo số đo, cho nên nhìn ra Vân Thi Thi mặc vào, nhất định có thể tôn lên chút khí chất.
Chỉ là so sánh với, bộ sườn xám Mr Mộ đưa tới, cũng có chút kém rồi.
Quá bảo thủ rồi.
Tuyệt không hở.
Thế nhưng đi trên thảm đỏ, dù sao cùng phải coi trọng việc hấp dẫn mắt người nhìn.
Thế là, Tần Chu tranh thủ thời gian gọi Vân Thi Thi thay để xem một chút.
Vân Thi Thi vừa thay hai bộ, cửa lại bị gõ.
Tần Chu lại hung hăng ngơ ngác một chút, nhìn về phía cửa.
Là ai đưa quần áo tới nữa sao?
Tần Chu đi tới cửa, vừa mở cửa, liền nghe được thanh âm xì xào bàn tán ngoài cửa.
“Ôi trời ơi! Lễ phục này thật là đẹp nha!”