Gia Cát Minh tới vương phủ bắt mạch cho Ôn Yến, vừa bắt mạch vừa cau mày. Bắt mạch xong mới hỏi: “Mấy ngày nay nàng đã ăn những gì?”
Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt của chàng ta ngưng trọng, lo âu nói: “Không giải được độc?”
Gia Cát Minh đáp: “Chẳng những không thanh trừ, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, có lẽ là do lượng độc đã tăng thêm. Vì vậy khiến sắc mặt của nàng mới xấu như vậy.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Khoảng thời gian này ta ăn gì cũng rất cẩn thận, mỗi loại thức ăn ta đều dùng ngân châm thử độc nhưng toàn bộ đều không thấy có độc.”
“Nàng chắc chắn đã thử qua tất cả?” Gia Cát Minh nhìn chằm chằm nàng nói: “Nàng suy nghĩ kỹ lại xem nàng đã ăn gì mà chưa từng thử độc không?”
Ôn Yến chau mày suy nghĩ rồi nói: “Trừ lúc ăn điểm tâm ở chỗ Khanh Nhi.”
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt nói: “Không thể nào là Khanh Nhi.”
Ôn Yến cũng nói: “Ta cũng không tin là Khanh Nhi.”
Gia Cát Minh nói: “Ta cũng tin tưởng không phải nàng ta làm, Ôn Yến cứu nàng, nàng coi Ôn Yến là ân nhân cứu mạng nên không thể nào ra tay hạ độc với Ôn Yến được. Nàng ta hoàn toàn không có động cơ để hạ độc. nhưng để cho chắc chúng ta vẫn nên thử kiểm tra xem sao. Hằng ngày nàng đều đến chỗ Khanh Nhi ăn điểm tâm mà nàng ta chuẩn bị?”
“Đúng vậy!” Ôn Yến nói.
Tống Vĩnh Kỳ cau mày: “Xem ra chúng ta cũng nên kiểm tra một lần.”
Ngày hôm đó Ôn Yến và Gia Cát Minh cùng đi đến chỗ Khanh Nhi, chàng ta nhìn bàn điểm tâm hỏi: “Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy sao? Cô vẫn chưa thể ăn được mấy đồ này đâu.”
Khanh Nhi cười nói: “Muội chuẩn bị cho tỷ tỷ dùng.”
Gia Cát Minh nói : “Ồ, cô còn tốt đến như thế ư, có thể cho ta ăn cùng với được không?”
Khanh Nhi cười nói: “Nói như thể muội rất nhỏ mọn vậy, ăn đi, ăn đi. Nhưng đợi khi muội khoẻ rồi các tỷ phải dẫn ta đi ăn một bữa thật no nê mới được.”
“Đúng là quỷ đói!” Ôn Yến cười mắng một câu. Cô nhìn Khanh Nhi, bất luận như thế nào cũng không thể tin khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa của Khanh Nhi sẽ có tâm hạ độc với cô.
Gia Cát Minh gắp một miếng bánh hoa cho vào miệng, nhai vài miếng sau đó liền nhổ ra, Khanh nhi thấy vậy liền hói: “Sao vậy? Không ngon à?”
Gia Cát Minh ngẩng đầu, dò xét ánh mắt của nàng ta rồi chậm rãi nói: “Trong bánh có độc.”
Sắc mặt Ôn Yến đột nhiên trắng bạch: “Ngươi nói gì?”
Khanh Nhi cũng biến sắc: “Ngươi nói chỗ bánh này có độc?” Nàng ta cầm đôi đũa lên, gắp ăn thử một miếng. Sau đó nhổ ra ngoài, sắc mặt trắng bạch nói: “Không sai, đúng là có độc.”
Khanh Nhi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn, sắc mặt nàng ta dần dần trở nên ngưng trọng, mắt như sắp khóc nói: “Huynh nghi ngờ muội hạ độc?”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Ôn Yến đã trúng độc đã mấy ngày, tất cả thức ăn mà nàng dùng đều đã qua thử độc, nhưng mỗi ngày nàng đều ăn điểm tâm ở đây. Bây giờ kiểm tra lại thấy trong điểm tâm có độc, muội làm sao có thể khiến bổn vương không nghi ngờ muội?”
Khanh Nhi như sắp khóc, nàng ta bực tức nói: “Nếu muội hạ độc, huynh nghĩ muội sẽ ăn bánh có độc à? Hơn nữa nếu muội là người hạ độc thật sự, vậy thì không thể có ai nghiệm ra được độc. Huynh cũng từng nói, muội là cao thủ dùng độc, loại độc nữ nhi tâm đến từ phương tây này không có tư cách được muội dùng.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Nếu không phải muội, vậy tại sao trong bánh của muội lại có độc?”
Khanh Nhi đau lòng, nước mắt rơi lã chã, buồn bực nói: “Được, cứ coi như là muội hạ độc, là muội đã hại ân nhân cứu mạng của mình. Huynh giết muội để báo thù cho tỷ tỷ đi.” Nói xong nàng ta quay đầu, lao về phía bàn trang điểm, cầm con dao nhỏ trên bàn, chực đâm vào ngực mình.
Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh thấy nàng ta lao về phía bàn trang điểm, còn tưởng nàng ta định làm gì, nào ngờ nàng ta định tự sát để bảo toàn trong sạch. Không lường trước nàng ta lại làm như vậy nên hai người cũng không ngăn cản, đến lúc nàng ta cầm con dao lên thì đã muộn mất rồi.
Trái lại, Ôn Yến thấy nàng lao về hướng đó, trong lòng đột nhiên trầm xuống, cô linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra nên cũng lao về hướng đó. Trong giây lát, cô đã đứng bên cạnh Khanh Nhi, mặc kệ sợ hãi, cô nhân lúc Khanh Nhi không chú ý liền đoạt lấy con dao trong tay nàng ta.
Ôn Yến nắm chắc con dao, trong lòng không ngừng sợ hãi. Nếu chậm một bước thôi có lẽ Khanh Nhi đã không còn nữa. Cô thấy lòng bàn tay mình ướt ướt, cúi đầu xuống nhìn mới nhân ra tay mình đang nắm phải lưỡi dao, vì nắm chặt nên lưỡi dao đã ghim sâu vào lòng bàn tay. Nhưng cô lại không cảm thấy đau, mà chỉ nhìn giọt máu đỏ tươi trên tay rơi lã chã xuống nền nhà trắng tinh.
Khanh Nhi đỡ lấy tay cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Trời ạ, chảy máu rồi, tỷ có đau không? Có đau không?” Nàng ta liên tiếp hỏi mấy lượt “có đau không”. Trên mặt nàng ta tràn ngập vẻ lo âu, nói rồi lấy chiếc khăn tay trong người ra băng bó cho cô. Vừa băng bó, nàng ta vừa dậm chân nói: “Tỷ cứ mặc kệ muội, tỷ để muội chết đi cho rồi. Muội là người đã hạ độc tỷ vậy tỷ cứ để muội chết đi cho rồi. Tỷ tự làm bị thương bản thân như thế này, muội sẽ đau lòng chết mất.”
Ôn Yến thấy nàng ta lo lắng cho mình như vậy nên những hoài nghi trước kia cũng theo đó mà tan biết hết, cô cười nói: “Ta tin muội muội sẽ không hạ độc ta.”
Khanh Nhi giận dỗi nói: “Tỷ tin tưởng ta thì có tác dụng gì? Tỷ và muội gần nhau mới mấy ngày nhưng tỷ còn biết muội không phải loại người xấu. Người ta quen biết muộn gần chục năm, mới thế mà cho rằng muội là người hạ độc, người ta kia mới thực sự là người hiểu muội kìa.”
Nàng nói người ta, dĩ nhiên là chỉ Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ đi tới, đỡ tay Ôn Yến, chau mày nói: “Chảy máu nhiều như vậy mà muội không đau chút nào ư?”
Ôn Yến lắc đầu nói: “Không đau!”
Trái tim của Tống Vĩnh Kỳ không ngừng trùng xuống, ngay cả một tiếng đập cũng không nghe thấy. Chàng xoa vết máu trên tay, mặt mày tái nhợt, lắc đầu nói: “Miệng vết thương lớn như vậy sao mà không đau cho được?”
Ôn Yến biết chàng lo lắng cái gì, cô cũng chỉ im lặng không nói gì.
Trái lại Khanh Nhi thấy sắc mặt của hai người không bình thường nên hỏi: “Không đau không phải là rất tốt à? Tại sao lại phải đau? Đau sẽ khó chịu lắm đó.”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Muội còn sợ đau? Muội sợ đau thì đừng động đến dao nữa, cũng may không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Nếu không muội bảo ta làm sao đối mặt với lời sư phụ dặn dò trước lúc lâm chung đây?”
Khanh Nhi hừ nhẹ, quay đầu đi chỗ khác!
Tống Vĩnh Kỳ biết nàng ta tức giận nên mềm mỏng nói: “Được rồi, là do sư huynh không đúng, huynh không nên nghi ngờ muội.”
Khanh Nhi lúc này mới lạnh lùng nói: “Ở trong lòng của huynh muội là người không biết điều như vậy sao? Muội biết tỷ tỷ đã cứu ta, kể cả tỷ có không cứu mạng ta đi chăng nữa, muội sao lại phải hạ độc với tỷ tỷ chứ? Nghe nói Ninh An vương gia là người thông minh cơ trí nhất, nhưng theo ta thấy huynh như vậy chỉ đáng là một con heo ngốc.”
Gia Cát Minh cũng tới giảng hòa: “Đâu có ngu như heo đâu? Người bây giờ chỉ đáng là chú cún của tỷ tỷ cô, tên là Đầu Than.”
Khanh Nhi bật cười, nhìn Ôn Yến nói: “Tỷ lỗ vốn rồi.”
Ôn Yến khó hiểu nhìn Khanh Nhi: “Sao lại lỗ vốn? Đầu Than thì sao?”
Gia Cát Minh vỗ trán một cái, cười nói: “Thì ra nàng không biết vương gia của chúng ta có biệt danh là Đầu Than?”
Tống Vĩnh Kỳ không cảm xúc, nhàn nhạt liếc Gia Cát Minh rồi nói: “Đồ lắm chuyện.”
Ôn Yến cũng bật cười “Ta đúng là không biết hồi nhỏ chàng có biệt danh là Đầu Than, chẳng trách nghe xong lời của Chung Phục Viễn chàng lại tức giận như vậy. Thì ra chàng giống hệt một tên Đầu Than, đến biệt danh cũng tên là Đầu Than.”
“Nàng bây giờ biết cũng chưa muộn, sau này không cho phép nàng gọi con chó đó là Đầu Than nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhàn nói.
Ôn Yến cười nói: “Không cần phải đổi đi đổi lại, ta nghĩ chàng và con chó đó rất có duyên với nhau. Sau này ta sẽ gọi chàng là Đại Than, con chó kia sẽ tên là Tiểu Than. Cứ vui vẻ quyết định như vậy nhé.”
“Vui vẻ cái đầu nàng!” Tống Vĩnh Kỳ gõ đầu cô rồi quay ra nói với Gia Cát Minh: “Ngươi băng bó lại vết thương cho nàng đi, khăn tay của Khanh Nhi dùng để lau nước mũi, bên trên không biết có bao nhiêu bụi bẩn đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Nhi đỏ ửng, nàng ta uất ức nói: “Có huynh mới đi lau nước mũi, đồ độc ác.” Nói xong giậm chân nhìn Ôn Yến nói: “Tỷ tỷ nỡ lòng nhìn huynh ấy bắt nạt muội như vậy sao?”
Ôn Yến dỗ dành nói: ” Được, chút nữa chúng ta bắt chàng phải quỳ gối trên bàn giặt, để xem chàng còn dám nói tuỳ tiện nữa không.”
Khanh Nhi trừng mắt với Tống Vĩnh Kỳ: “Quỳ trên bàn giặt là quá dễ dàng cho huynh rồi, theo muội huynh ấy đáng chịu Lão Hổ Đắng.” Lão Hổ Đắng là tên gọi của một loại cực hình, trên bộ dụng cụ đó có hàng trăm chiếc đinh ghim vào.
“Muội ác độc quá mà!” Tống Vĩnh Kỳ chặc chặc lưỡi.
“Muội ác độc như vậy đó, trong lòng huynh muội còn là kẻ đã hạ độc người khác cơ mà.” Khanh Nhi vừa nói, vành mắt vừa đỏ hoe.
Gia Cát Minh giúp Ôn Yến băng bó lại vết thương, nghe thấy lời Khanh Nhi nói liền ngẩng đầu nói: “Bánh của ngươi là do người của ngươi làm hay lệnh cho nhà bếp chuẩn bị?”
Khanh Nhi lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không biết!”
Tống Vĩnh Kỳ gọi người hầu của Khanh Nhi tới hỏi: “Ai phụ trách làm chỗ bánh này?”
Một thị nữ tên Thái Linh đứng ra đáp: “Bẩm vương gia, bánh là do nô tỳ tự tay làm ạ.”
“Ngươi làm? Còn có ai làm cùng với ngươi không?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Thái Linh trả lời: “Không có, nô tỳ đích thân làm hết ạ. Nhà của nô tỳ trước kia từng mở một tiệm bánh, nô tỳ đã thành thục cách làm của nhiều loại bánh, một chút việc như vậy nô tỳ cũng không phải phiền đến ai.”
Tống Vĩnh Kỳ chợt giận giữ hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn hạ độc nàng?”
Thái Linh bị doạ sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bạch, lập tức quỳ xụp xuống dưới đất: “Oan uổng cho nô tỳ quá ạ, vương gia, nô tỳ không hạ độc ạ, nô tỳ không hạ độc ạ.”
Khanh Nhi lạnh lùng nói: “Ngươi không hạ độc? Vậy tại sao trong bánh lại có độc? Ngươi nói chỗ bánh này từ đầu đến cuối đều do ngươi làm, không có người ngoài xen vào, vậy không phải ngươi làm thì ai làm?”
Thái Linh bị doạ tới bật khóc, nàng ta bò trên mặt đất, lắc đầu nói: “Oan uổng cho nô tỳ ạ, tiểu thư, nô tỳ thật sự không hạ độc.” Nàng ta từ dưới đất ngẩng đầu lên nói: “Hơn nữa chỗ bánh ngọt này nô tỳ cũng đã nếm thử, hoàn toàn không có độc. Mỗi lần làm xong nô tỳ đều nếm thử mùi vị của nó. Hàng ngày mỗi loại bánh nô tỳ đều ăn một miếng. Nếu trong bánh có độc nô tỳ còn dám ăn ư?”
Gia Cát Minh đỡ Thái Linh đứng dậy, bắt mạch cho nàng ta, sau đó kiểm tra khoé mắt và đầu lưỡi của nàng ta. Kiểm tra xong mới quay lại nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Cô ấy cũng bị trúng độc.”
Thái Linh hoảng sợ: “Nô tỳ cũng trúng độc? Vậy nô tỳ có bị chết không?” Nói rồi nàng ta khóc ầm lên.
Gia Cát Minh nói: “Ngươi yên tâm, loại độc này không hề mạnh, ngươi mới trúng độc được mấy ngày. Ta sẽ kê cho ngươi vài phương thuốc giải độc, ngươi theo đó uống thì sẽ không sao cả.”
Thái Linh nghe vậy mới ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi: “Tiểu thư, người phải tin nô tỳ, nô tì không hạ độc ạ.”
Ôn Yến cũng nói: ” Có lẽ không phải là cô ấy hạ độc, bởi vì ta đã trúng độc từ trước khi ta ăn các loại bánh này.”
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ, nhưng mà tra ra độc từ trong bánh ngọt cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột, chàng do dự một lúc rồi hỏi Thái Linh: “Ngươi làm bánh ngọt trong phòng bếp lớn hay là làm trong phòng bếp nhỏ này?”
Thái Linh trả lời: “Nô tỳ đều làm trong phòng bếp nhỏ, không có người ngoài đến gần!”
Tống Vĩnh Kỳ nói với Gia Cát Minh: “Chúng ta đến nhà bếp xem một chút.”
Gia Cát Minh nói: “Được!” Chàng ta nhìn Thái Linh nói: “Ngươi cùng đi với chúng ta, ta muốn biết ngươi sử dụng những nguyên liệu gì làm bánh ngọt, ngươi nói mình không hạ độc, ta tạm thời tin ngươi, nhưng nhất định phải tra xét nguyên liệu!”
Thái Linh đứng lên nói: “Vâng!”
Ôn Yến cũng đi cùng, Khanh Nhi kiên trì muốn đi, thị nữ liền đỡ cô cùng nhau đi.
Thái Linh lấy toàn bộ nguyên liệu làm bánh ngọt ra để lên bàn, nói: “Đây là bột củ sen, đây là bột mỳ, đây là bột sắn, đây là bột hoa quế, còn có bột gạo, trứng gà… toàn bộ đều ở chỗ này!”
Gia Cát Minh kiểm tra từng thứ, Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Sao rồi?”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Đều không có độc!”
Thái Linh sửng sốt một chút: “Đây… Nhưng toàn bộ nguyên liệu ta làm bánh ngọt đều ở đây.”
Gia Cát Minh lại kiểm tra đĩa, nồi và những loại dụng cụ dùng đến, đều không có độc.
Khanh Nhi tức giận, không để ý đến thân thể suy yếu, xông lên đánh Thái Linh một bạt tai: “Những thứ này cũng không có độc, không phải ngươi hạ độc thì là ai chứ? Ngươi biết rõ những bánh ngọt này đều là ta muốn làm cho tỷ tỷ ăn, tại sao ngươi muốn hạ độc cô ấy? Có phải ngươi muốn vu cho ta tội bất nghĩa không?”
Thái Linh khóc lóc quỳ xuống: “Tiểu thư người tin tưởng nô tỷ, nô tỳ thật sự không hạ độc, nô tỳ cũng không biết vì sao lại như vậy.”
Khanh Nhi nào chịu tin tưởng. Lập tức xông lên nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Huynh kéo xuống thẩm vấn thật kỹ, không đánh nàng ta sẽ không nhận tội, ở trong phòng muội xảy ra loại chuyện như vậy, muội không thể vô trách nhiệm, không hỏi cho rõ ràng muội sẽ không bỏ qua!”
Mặt Tống Vĩnh Kỳ trầm xuống hỏi Thái Linh: “Bây giờ ngươi nhận tội, bổn vương còn có thể xử nhẹ, nếu như cô còn chọn từ ngụy biện, đừng trách bổn vương ra tay tàn nhẫn!”
Thái Linh liên tục dập đầu kêu oan uổng, nước mắt nước mũi tèm nhem, vô cùng nhếch nhác.
Tống Vĩnh Kỳ hô lên: “Người đâu, mang nàng ta xuống cho bổn vương, tra xét kỹ càng!”
Thị vệ từ ngoài cửa tiến vào đáp: “Vâng!” Sau đó liền kéo Thái Linh đang quỳ trên mặt đất đi ra ngoài.
Ôn Yến nhìn những nguyên liệu kia bỗng nhiên hô lên: “Chờ một chút!” Cô hỏi Thái Linh: “Ngươi xác định tất cả những nguyên liệu ở đây là đầy đủ?”
Thái Linh thấy Ôn Yến hô ngừng, vội vàng tránh thoát tay thị vệ, quỳ trên mặt đất: “Ôn đại phu, nô tỳ oan uổng, nô tỳ không hại độc hại ngài!”
Ôn Yến mềm giọng nói: “Ngươi trả lời vấn đề của ta, có phải đã đủ nguyên liệu rồi không?”
Thái Linh ngẩng đầu nhìn đồ vật trên bàn, lại nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Quả thực đều ở nơi này.”
Ôn Yến nói: “Vậy bánh ngọt của ngươi không cho đường sao? Ta ăn những bánh ngọt kia có vị ngọt.”
Lúc này Thái Linh mới nhớ ra, bò dậy khỏi mặt đất đi đến trước một chiếc lọ, nâng chiếc lọ đặt trên bàn nói: “Có, có bỏ bột đường viên, vốn dĩ ban đầu đường này đều là đường viên, để cho tiện nên nô tỳ mài thành bột, như vậy cũng không cần nấu thành nước đường.”
Gia Cát Minh tiến lên kiểm tra, chàng ta cẩn thận nhìn bột đường, lại dùng ngân châm cắm vào một chút, lại lấy một gáo nước từ trong nồi ra, thả bột đường vào trong nước, toàn bộ bột đường bị hòa tan, chàng ta lại rót vào trong nồi, cho thêm củi lửa, một lát sau, nước đường được nấu sôi, một mùi vị như có như không từ trong hơi nước lan ra, mà mặt trên nước đường, cũng có bột màu trắng không thể hòa tan.
Chàng ta nói: “Bột đường có độc.”
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm khắc hỏi: “Ngươi lấy đường viên từ nơi nào?”
Thái Linh nói: “Đều là lĩnh từ trong nhà kho, ngày trước nhà bếp lớn cũng có, nhưng sau này Nhu phi nương nương nói chi phí trong phủ quá lớn, vì vậy tất cả nguyên liệu đều đặt trong nhà kho, nhà bếp muốn dùng thì đi tìm a hoàn Vãn Tình bên người nàng lĩnh, nô tỳ cũng là tìm Vãn Tình lấy, là Vãn Tình cô nương đích thân cân cho nô tỳ.”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên trầm xuống nói: “Đi, đến nhà kho!”
Đều đã kiểm tra tất cả đồ vật trong nhà kho, bao gồm cả đường viên, tất cả đều không có độc.
Tống Vĩnh Kỳ nghiến răng một cái, xoay người nói với Tiểu Tam Tử: “Đi phòng Nhu phi, lục soát cẩn thận!”
Trước kia Dương Bạch Phi ở tại Phi Lăng Các, hai năm trước chuyển đến Mạc Vân Các phía đông vương phủ, ngay sát bên cạnh Mạc Vân Các là Chỉ Nghi Các, nói trắng ra là, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Khi Tống Vĩnh Kỳ dẫn người đến, Nhu phi đang ngồi trên ghế dưới hiên, trong tay cầm một chiếc khăn thêu, thấy Tống Vĩnh Kỳ dẫn người đến, nàng ta cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ lặng lặng nói: “Vương gia đến rồi!”
Ánh mắt rơi lên trên người Khanh Nhi sau lưng Ôn Yến, khuôn mặt bình tĩnh chợt hiện lên một tia phức tạp, Ôn Yến còn chưa bắt được thì nàng ta đã khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Dương Bạch Phi, ra lệnh: “Lục soát!”
Dương Bạch Phi đứng lên, thân thể đơn bạc trong gió rét khẽ run lên, nàng ta dựa vào cột trụ, không hỏi cũng không nói, trên mặt lộ vẻ giống như tro tàn.
Thị vệ tìm ra một túi bột phấn dưới đáy bàn trang điểm, trình lên cho Gia Cát Minh, Gia Cát Minh ngửi một chút, sau đó lại liếm một chút, nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Là nó!”
Tống Vĩnh Kỳ giơ tay tát cho Dương Bạch Phi một cái, cắn răng nghiến lợi tức giận nói: “Tại sao nàng lại hạ độc?”
Dương Bạch Phi bị chàng đánh ngã xuống đất, nàng ta đưa tay sờ mặt mình, nét cười châm chọc lạnh lùng từ từ lan khắp trên mặt nàng ta, tái nhợt mà thê lương, bỗng nhiên nàng ta ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ oán độc nói: “Vì sao? Chàng hỏi thiếp vì sao? Chẳng lẽ chàng không biết sao?”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ: “Biết cái gì? Biết lòng nàng độc ác như thế sao? Biết nàng là người vô tình như thế sao?”
Dương Bạch Phi nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Ôn Yến tức giận nói: “Ngươi nhìn rõ ràng rồi chứ? Đây chính là vô tình thật sự, hễ người con gái mà chàng chung tình nhận phải một chút xíu tổn thương, chàng liền hận không thể giết người, năm đó tỷ tỷ của ta là như vậy, bây giờ ta cũng là như vậy. Ba năm vợ chồng, một chút tình cảm cũng không niệm tình. Ba năm này, ta giống như cái xác không hồn tự ủy khuất chính mình đối xử tốt với chàng, chàng lạnh nhạt với ta, ta luôn tự bảo mình phải nhẫn nhịn, bởi vì ta biết chàng vẫn không buông xuống được tỷ tỷ. Ta vẫn luôn chờ, ta nói với chính mình, ta sẽ luôn đợi đến khi chàng hồi tâm chuyển ý. Ta cho rằng trong khoảng thời gian này sẽ không có bất kỳ người con gái nào có thể xông vào trong tim chàng. Nhưng mà, lại có một đại phu khiến người ta chán ghét đến, ta không cam tâm, ta bỏ ra nhiều như vậy, đợi lâu như vậy, chờ được cũng chỉ là kết quả như vậy thôi sao?” Ánh mắt nàng ta quay lại khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ, không cam lòng và oán độc đều lộ ra không hề che giấu: “Nếu chàng vẫn luôn giữ lại trái tim vì tỷ tỷ ta thì cũng thôi đi, nhưng chàng lại thích cô ta, bây giờ chàng còn đến hỏi thiếp vì sao? Chẳng lẽ trong lòng chàng Dương Bạch Phi thiếp lại ti tiện như vậy sao? Lúc trước cưới thiếp, cũng không phải là thiếp ép buộc chàng, là chàng nói thích thiếp muốn cưới thiếp vào cửa, vào cửa rồi, cho thiếp được mấy ngày ấm áp liền đánh thiếp vào băng tuyết ngập trời, bây giờ chàng còn không biết xấu hổ nói thiếp ác độc?”
Thân thể Ôn Yến khẽ lung lay mấy lần, lời của Dương Bạch Phi giống như một cây kim cắm vào trong trái tim cô. Đúng vậy, năm đó cô cướp đi Tống Vĩnh Kỳ, ba năm sau, cô hồn phách không tan lại trở về phá hỏng đợi chờ của Dương Bạch Phi. So với việc Dương Bạch Phi hạ độc cô, chính cô còn nhẫn tâm hơn gấp mười lần!
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Nàng dám nói lúc trước khi cưới nàng, nàng không dùng bất kỳ thủ đoạn nào sao?”
Dương Bạch Phi nhàn nhạt nở nụ cười: “Thủ đoạn? Nếu chàng coi một lần kia là thủ đoạn thiếp làm ra? Không sai, một lần bị kẹt trong miếu đổ kia, đúng là một tay thiếp sắp xếp, cũng là thiếp chủ động quyến rũ chàng, nhưng mà, nếu chàng không có chút tình ý nào với thiếp, có lẽ có thể đi thẳng một mạch!”
Tống Vĩnh Kỳ không phản bác được, một lần kia, mưa to bị nhốt trong miếu đổ, cũng là bởi vì nàng ta đùa giỡn, cũng chính một lần đó, bọn họ phát sinh quan hệ, vì vậy mới thật sự cưới nàng ta vào cửa.
Lúc trước, một nửa nhân tố tạo thành là vì muốn chọc giận Dương Bạch Lan, lúc đó chàng có cảm tình tốt với Dương Bạch Phi, có phải tình yêu hay không chàng không truy xét đến cùng, chỉ cảm thấy ở cùng Dương Bạch Phi cũng rất thoải mái.
Nhưng lỗi sai này liền sai hết ba năm.
Chàng nhìn chằm chằm Dương Bạch Phi: “Coi như là vậy, cũng là bổn vương xin lỗi nàng, nàng có oán hận cũng có thể hạ độc bổn vương, tại sao phải giận chó đánh mèo sang người khác?”
Dương Bạch Phi đứng thẳng người, đột nhiên dịu dàng cười một tiếng, dường như vẫn còn là cô gái mười năm mười sáu như hoa ngây ngô chưa hiểu sự đời, đến nụ cười kia cũng mang theo mấy phần ngại ngùng, ánh mắt nàng ta đột nhiên trở nên thùy mị, dập dờn sóng nước, tiêu điểm trong mắt nàng ta đều là chàng, cho đến bây giờ đều là chàng, giọng nói của nàng ta bình tĩnh không động, giống như tất cả những việc vừa rồi chưa từng xảy ra, nở một nụ cười xinh đẹp, lời nói từ cánh môi nàng ta thoát ra: “Chàng cho rằng thiếp không muốn hận chàng sao? Nửa đêm tỉnh mộng, nhớ đến tất cả những gì chàng làm với thiếp, thiếp nói với chính mình, tất cả bi kịch của thiếp đều do một tay chàng tạo nên, thiếp hận chàng thấu xương, nhưng mà cuối cùng thiếp phát hiện, thiếp sẽ luôn dùng hồi ức để tha thứ cho chàng, bởi vì một chút tốt đẹp khi xưa chàng đối xử với thiếp, trong trí nhớ đã xâm nhập vào cốt tủy, mỗi khi thiếp hận chàng, điểm tốt này sẽ nhảy ra, khiến thiếp quên đi tất cả vô tình tuyệt nghĩa của chàng!”
Ôn Yến quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn đau khổ trên mặt nàng ta, nói đến, cô cũng có phần tạo nên bi kịch của Dương Bạch Phi, nếu lúc trước không cùng phát sinh tình cảm với Tống Vĩnh Kỳ, Dương Bạch Phi và Tống Vĩnh Kỳ, tin rằng cho dù sau cùng sẽ không yêu thương sâu sắc, cũng sẽ không đứt đoạn như bây giờ. Trong lòng dấy lên cảm giác áy náy, mình đã là người sắp chết rồi, cho dù Dương Bạch Phi không hạ độc, cô vẫn khó thoát khỏi cái chết, sao phải lại vì chuyện này mà tạo ra sóng gió?
Cô kéo ống tay áo Tống Vĩnh Kỳ, khổ sở nói: “Ta không trúng độc, cũng không có ai hạ độc, việc này dừng ở đây thôi được không?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, lúc đầu không hiểu ý cô, chờ đến khi nhìn thấy áy náy trong mắt cô, chàng hiểu là cô muốn buông tha cho Dương Bạch Phi, không truy cứu chuyện nàng ta hạ độc, chàng lắc đầu lạnh nhạt nói: “Bổn vương đã nói, không cho phép bất kỳ ai tổn thương nàng, nàng ta đã có tâm địa ác độc hạ độc thì thời điểm hạ độc cũng nên nghĩ đến hậu quả.”
Ôn Yến nhìn chàng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: “Nàng ta là muội muội của Bạch Lan, ta hi vọng nàng ta sống thật tốt. Đây là chàng và ta thiếu nàng ta, hiểu không? Bây giờ Hầu Gia chỉ còn một người con gái, chẳng lẽ chàng muốn ông ấy tuổi già không muốn sống sao?”
Tống Vĩnh Kỳ im lặng, chàng không đồng ý việc chàng nợ chị em Dương gia, nhưng câu nói sau cùng của Ôn Yến không thể nghi ngờ đã khiến chàng cảm động. Ba năm trước khi Ôn Yến chết, Hầu Gia đến nói thẳng cho biết, người con gái chết trong ngực chàng cũng không phải là Dương Bạch Lan, khiến chàng có thể không chút kiêng dè không chút khúc mắc mà yêu cô. Cũng là ngày đó, nhìn thấy đau khổ thật sâu trong mắt Hầu Gia, người già tang con gái là thảm kịch trên đời, đã mất đi người đầu tiên, chàng làm sao nhẫn tâm khiến ông phải tiếp nhận lần hai? Đặc biệt là, bây giờ thân thể của Hầu Gia phu nhân đã không tốt, nếu như nhận sự kích thích gì nữa, chỉ sợ không qua được năm nay.
Khanh Nhi thấy vẻ mặt không chắc của Tống Vĩnh Kỳ, không nhịn được tức giận nói: “Sư huynh, người phụ nữ ác độc như vậy mà huynh còn muốn buông tha sao? Nàng ta hạ độc trong bánh ngọt của muội, tuy nói là muốn hạ độc Ôn đại phu, nhưng ngộ nhỡ muội ăn những bánh ngọt kia thì phải làm sao? Có lẽ nàng ta cũng muốn muội bị độc chết.”