“Nhưng mà...” Cao Đức Quang vẫn đang do dự, cho dù đáy lòng hắn cũng rõ, bây giờ tiếp nhận hiệu lệnh của Lý Trường An đã là sự lựa chọn duy nhất rồi.
“Vậy ngươi ở lại đi.” Lý Trường An cũng không cưỡng cầu, nói xong thì giơ tay ra hiệu người của Phi Long môn theo hắn tiến về phía trước.
Người của Tô Diễn đều ngoan ngoãn theo sau, người của Cao Đức Quang ban đầu còn vì Cao Đức Quang mà do dự, thấy người Tô Diễn dẫn theo đều đã đi theo rời đi, người Cao Đức Quang dẫn tới cũng có người bắt đầu đi theo bước chân họ.
Bây giờ quân Khắc Châu đang nguy khốn, thật sự không phải là vấn đề so đo ai làm lãnh đạo, hơn nữa, cho dù giao mấy ngàn người này cho Cao Đức Quang, hắn ta thật sự có năng lực quyết định chuyện phía bên quân Khắc Châu sao?
Đáp án rõ ràng là phủ định, một người tướng lĩnh ngay cả hoàn cảnh của mình cũng không rõ, hiển nhiên sẽ không có tiền đồ phát triển lớn.
Cho nên, Cao Đức Quang bèn trơ mắt nhìn binh sĩ mình dẫn tới đi theo bước chân của Tô Diễn, cửa tiểu viện cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn ta cô độc.
“Ta cũng không nói không đi, ta chỉ là cảm thấy, đây là địa bàn của quân Khắc Châu chúng ta, vẫn là người của quân Khắc Châu chúng ta làm thống soái thì tốt hơn.” Rất rõ ràng, Cao Đức Quang cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, năm ngàn người ngựa bọn họ, Phi Long môn chỉ có ba ngàn, dựa vào cái gì mà người của Phi Long môn mới là thống lĩnh.
Đương nhiên, nghi vấn trong lòng Cao Đức Quang rất nhanh đã có đáp án, trong trận đại chiến không lâu sau đó, người của Phi Long môn lấy một địch mười, không gì cản nổi.
Sau trận chiến, vào một lần Cao Đức Quang say rượu từng nói, cho dù Phi Long môn chỉ có một người, vậy cũng nhất định phải để người đó làm thống soái.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Vết thương trên cánh tay Tô Diễn vẫn đang chảy máu, hắn ta lại như không cảm thấy, bây giờ trong lòng hắn ta chỉ nghĩ tới các huynh đệ quân Khắc Châu.
“Tô Diễn tiểu tướng quân, môn chủ chúng tôi muốn gặp ngươi.” Vạn Thuần không biết xuất hiện trước mặt Tô Diễn từ lúc nào, khẽ nói, chỉ là sắc mặt lạnh như băng, đối với người đã đâm môn chủ mình bị thương, nàng ta thực sự không muốn có bất kỳ sắc mặt tốt nào.
“Nàng..., ta...” Tô Diễn không nghĩ tới lúc này Ôn Yến lại muốn gặp mình, vết thương của cô rất nặng, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn ta..., hắn ta dường như lại có rất nhiều lời muốn nói với Ôn Yến.
“Đừng phí lời, mau tới.” Vạn Thuần thấy hắn ta muốn nói lại thôi, lại do dự khó xử, không nhịn được nhíu mày nói.
“Được, ta lập tức tới.” Tô Diễn khẽ nói xong thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng Vạn Thuần.
“Lên xe ngựa đi.” Đi tới trước xe ngựa của Ôn Yến, Tô Diễn dừng lại bước chân, hắn ta đang đợi Ôn Yến mở miệng, lại không nghĩ tới đợi được câu này của Vạn Thuần.
“Không được, môn chủ Ôn Yến là nữ nhân của hoàng thượng, mạt tướng không dám vượt quá bổn phận.” Tô Diễn có chút chấn động với lời của Vạn Thuần, nghe xong bất giác lùi về phía sau hai bước.
“Yên tâm, có hoàng thượng châu ngọc ở trước, môn chủ không nhìn trúng tiểu bạch kiểm như ngươi.” Vạn Thuần không nhịn được nói ra lời mỉa mai, nếu không phải Ôn Yến có thể nghe thấy lời của nàng ta, nàng ta còn muốn nói Tô Diễn quá ngu ngốc rồi.
“Ta...” Tô Diễn rõ ràng chưa từng bị ai trào phúng như vậy, nhưng người phụ nữ trước mắt lại là thị nữ của Ôn Yến, trong lòng hắn ta lại tràn đầy áy náy với Ôn Yến, cho nên chỉ có thể đỏ mặt, cúi đầu đứng đó, không nói gì.
“Vạn Thuần, để hắn ta lên đây.” Ôn Yến không biết cuộc đối thoại bên ngoài của hai người, cô nghe thấy giọng Vạn Thuần bên ngoài, bèn vội nói.
“Môn chủ, đồ đầu gỗ này lo lắng người là nữ nhân của hoàng thượng, hắn không dám.” Vạn Thuần thấy Tô Diễn nghe thấy lời của Ôn Yến xong lại lùi về phía sau một bước, buồn cười, lại vẫn không quên trêu chọc.
“Tô tướng quân, tình huống đặc thù, hoàng thượng sẽ hiểu, ngươi lên đi.” Giọng nói ôn hòa như ngày xuân tràn đầy ấm áp, Tô Diễn cho dù kiên trì cũng vì câu này mà thảm bại, hắn ta thấp giọng đồng ý, sau đó quyết đoán lên xe.
Ôn Yến cười nhìn Tô Diễn, khẽ nói: “Thật xin lỗi, bây giờ mới nhớ tới vết thương của ngươi.”
Tô Diễn không nghĩ tới Ôn Yến gọi mình tới lại vì vết thương của hắn ta, hắn ta có chút không biết làm sao, hoặc là nói được sủng ái mà kinh sợ.
“Môn chủ, ta không sao, thật sự không sao, ta...”
“Không sao cũng không thể để chảy máu như vậy, hay là ngươi thật sự không cần mạng nữa?” Lời của Ôn Yến vẫn khoan dung ôn hòa, rơi vào trong tai Tô Diễn, hắn ta như muốn rơi nước mắt.
“Môn chủ, ta...”
“Không biết nói gì thì đừng nói.” Vạn Thuần từ ngoài bước vào, nghe thấy lại là lời nói lắp bắp của Tô Diễn, không nhịn được nhắc nhở.
Nếu không phải từng thấy Tô Diễn nói chuyện lưu loát ở cửa tiểu viện, nàng ta cũng hoài nghi hắn ta có phải nói lắp không.
Dường như từ lúc Ôn Yến bị đâm thương, hắn ta chưa từng nói chuyện mạch lạc.
Ôn Yến trừng mắt Vạn Thuần một cái, Vạn Thuần thức thời ngậm miệng, sau đó ngoan ngoãn lấy kim châm của Ôn Yến ra, Ôn Yến cầm kim châm, đâm từng cây vào cánh tay bị thương của Tô Diễn.
Tô Diễn sững sờ nhìn Ôn Yến nghiêm túc cầm máu cho mình, tim như được hơi ấm không ngừng bao phủ.
“Môn chủ Ôn, ta không sao, người dưỡng thương thật tốt trước.” Thấy lúc Ôn Yến chống đỡ cơ thể ngồi thẳng, sắc mặt lại thêm vài phần chịu đựng, Tô Diễn cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng nói.
“Vừa nãy ta quá vội vàng, quên vết thương trên người ngươi, rất xin lỗi.” Ôn Yến vừa cầm máu cho Tô Diễn vừa nói, giống như không nghe thấy lời của Tô Diễn.
“Không sao, vết thương này là ta làm, không trách các người, vết thương của người...” So với vết thương của mình, Tô Diễn càng lo lắng cho Ôn Yến, hắn ta là người từng giết chóc trên chiến trường, đương nhiên rõ ràng một kiếm của mình đủ để lấy nửa cái mạng của Ôn Yến.
Chỉ là bây giờ hối hận đã muộn rồi, thậm chí hắn ta muốn quan tâm Ôn Yến một chút, cũng cảm thấy có chút...không thích hợp.
Họ vốn nên là kẻ thù, lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi trở thành đồng minh có chung kẻ địch.
“Vết thương của ta không sao, vết thương của ngươi lại rất nặng, lần này đừng lên chiến trường, nếu không, cánh tay này sợ là phải phế.” Ôn Yến rửa xong miệng vết thương cho Tô Diễn, thật nghiêm túc nói với hắn ta.
Trên người Tô Diễn đều là vết thương, không chỉ bị thương tới da thị, ngay cả xương cũng gãy, cô bây giờ có thể giúp hắn ta cố định lại, nhưng nếu lại cầm kiếm lên chiến trường, e là...
“Lần này là tai họa do ta gây ra cho quân Khắc Châu, ta không thể không lên chiến trường.” Tô Diễn nghe thấy lời của Ôn Yến, ngây ngốc nhìn cô, sau đó nói như đã quyết tâm.
“Cho dù cánh tay này của ngươi phế đi cũng không sao?” Ôn Yến có chút không hiểu sự kiên trì của hắn ta, cô luôn cảm thấy Tô Diễn vẫn xem như thông minh, lại không nghĩ tới hắn ta sẽ cố chấp như vậy trong chuyện này.
Cô gọi Tô Diễn lên xe ngựa, một là vì xem thương thế cho hắn ta, ngoài ra chính là muốn nói cho hắn ta biết hôm nay đừng tham chiến, lại không nghĩ tới hắn ta dứt khoát cự tuyệt. . truyện kiếm hiệp hay
“Tô Diễn, ngươi không phải đấng cứu thế, một mình ngươi không thay đổi được tình thế, cho nên, bảo vệ chính mình đi.” Đối với tiểu tướng mặc dù lỗ mãng nhưng lại thông tuệ thẳng thắn này, đáy lòng Ôn Yến có vài phần yêu thích, cô khẽ khuyên nhủ, lại không nghĩ tới Tô Diễn nghe thấy lời của cô thì khẽ hỏi một câu: “Người cũng không phải đấng cứu thế, vết thương của người cũng rất nặng.”
“Chuyện đó không giống.” Ôn Yến khẽ phân tích.
“Theo ta thấy, là giống nhau.” Lời Tô Diễn hùng hôn, Ôn Yến lại đột nhiên cười, cô nhìn Tô Diễn, ánh mắt lóe sáng như vì sao trên trời.
“Không giống, hôm nay ta tới, không chỉ là vì quân Khắc Châu, càng là vì phu quân của ta, hài tử của ta.”