Châu Nhu Giai vội kéo Kinh Mặc đi, chưa kịp ra đến cửa nhà kho, đã nhìn thấy đám thị vệ vội vàng chạy đến.
“Cháy rồi, cháy rồi, ta…” Châu Nhu Giai nhìn bọn họ, nước mắt chảy giàn giụa.
“Mau dập lửa, mau dập lửa.” Kinh Mặc kéo tay Châu Nhu Giai lại, sốt ruột hét lên với đám thị vệ.
Bây giờ đương nhiên không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, đám thị vệ chỉ có thể nhìn qua hai đứa trẻ rồi đi vào kho lương thực, chỉ là vừa đi được vài bước đã phải nhào ra ngoài, lửa lan rất nhanh, việc dập lửa bây giờ gần như là không thể nào.
Chỉ có thể lùi bước, nhưng mới được vài bước, đã có thị vệ xách nước đến, lập tức tụ tập lại với đám thị vệ mới đi ra ban nãy.
Chần chừ không vào không ra, nhất thời cửa nhà kho lập tức chật cứng.
Kinh Mặc kéo tay Châu Nhu Giai, đi ra khỏi đám người, sắc mặt chúng đều có tàn khói, ánh mắt Châu Nhu Giai tràn ngập sự sợ hãi.
“Kim Bảo, làm sao đây? Hình như lần này ta gây ra họa lớn rồi? Phụ thân sẽ đánh ta mất.” Châu Nhu Giai nắm chặt tay Kinh Mặc, bây giờ Kinh Mặc đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô bé rồi.
“Lần này hình như thật sự gây ra họa lớn rồi, ta cũng không ngờ lại không thể khống chế được lửa.” Kinh Mặc có chút áy náy nhìn Châu Nhu Giai, cô bé cúi thấp đầu như không dám nhìn dáng vẻ của Châu Nhu Giai, trong lòng lại vui phơi phới.
Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
“Vậy phải làm sao? Chắc chắn cha ta sẽ đánh ta.” Châu Nhu Giai nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, cô bé chưa từng gây họa lớn như vậy bao giờ, nhìn người trong phủ đều chạy về phía kho lương thực, Châu Nhu Giai vô cùng hoảng loạn.
“Vậy chúng ta chạy trốn đi?” Kinh Mặc nhỏ giọng đề nghị, sắc mặt có vài phần thấp thỏm, cô bé nỗ lực khống chế sự mong chờ trong lòng, bởi vì đưa Châu Nhu Giai đi là nhiệm vụ cuối cùng của cô bé.
“Nhưng ta chưa từng rời khỏi thành chủ phủ, nương ta sẽ lo lắng mất…” Nhu Giai khó xử nói.
“Vậy thì thôi, ta chạy trước đây, ngươi ở đây đi, cha ngươi chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu, nói không chừng còn đánh ngươi nữa, đến lúc đó…” Kinh Mặc tỏ ra tiếc nuối, không quên hù dọa Nhu Giai một phen.
Nghe lời Kinh Mặc nói, Nhu Giai lại bật khóc lần nữa, cô bé nắm lấy tay Kinh Mặc, khẽ nói: “Ta sợ.”
“Ngươi đi theo ta là được rồi, chúng ta là bạn tốt, ta sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần chúng ta ở bên ngoài đợi vài ngày, đợi cha ngươi nguôi giận, chúng ta sẽ trở về, lỡ như chúng ta ở bên ngoài chịu ấm ức, nhất định cha ngươi sẽ đau lòng, đến lúc đó chắc chắn sẽ quên đi họa mà chúng ta gây ra, dù sao cũng không phải chúng ta cố ý gây họa mà, có đúng không?” Kinh Mặc nhỏ giọng khuyên nhủ, dáng vẻ vô cùng nắm chắc khiến Nhu Giai yên tâm không ít.
“Kim Bảo, ta đi theo ngươi, nhưng mấy ngày sau ngươi phải đưa ta trở về, nếu không ta sẽ nhớ nương ta, ta…” Châu Nhu Giai nhỏ giọng nhắc nhở điều kiện, thật ra trong lòng cô bé đã không còn chút kiên trì nào nữa, cô bé không dám đối diện với cơn giận và lời trách mắng của phụ thân, chạy trốn dường như đã là sự lựa chọn tốt nhất.
“Yên tâm, ta sẽ đưa ngươi trở về an toàn, chúng ta cũng không cần chạy đến nơi khác, ngươi theo ta về nhà ta đi.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, cố gắng xóa tan sự phân vân cuối cùng của Châu Nhu Giai.
“Nhà ngươi vui không? Chắc chắn là không to bằng nhà ta rồi, ta…” Châu Nhu Giai khẽ nói, đáy mắt còn có chút thất vọng, cho dù đã xác định là muốn chạy trốn, nhưng vẫn còn lưu luyến ngôi nhà ấm áp này, lưu luyến cuộc sống nơi đây nương từng nói, cuộc sống nhà người khác không thể nào so với thành chủ phủ được.
“Nhà ta rất vui, còn to hơn nhà ngươi nữa, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi đi rồi chắc chắn sẽ không hối hận.” Kinh Mặc thấp giọng nói, trong đầu hiện lên khung cảnh hoàng cung, nơi có phụ hoàng và mẹ, cho dù không có đồ ăn ngon nhưng cũng là nơi mà cô bé luôn luôn hướng về.
“Được, vậy ta theo ngươi trở về, chúng ta mau lên, nếu không sẽ bị bắt quay lại đó.” Châu Nhu Giai khẽ nói, đáy mắt toàn là vẻ lo lắng, Kinh Mặc nhìn cô bé gật đầu, rồi dắt tay cô bé đi.
Nhiệm vụ gấp rút trước mắt chính là rời đi, nếu không đợi khi mọi chuyện nhà kho xong xuôi, thành chủ nhất định sẽ tìm kẻ đầu sỏ gây tội, Châu Nhu Giai thì không sao, dù sao cũng là con gái của thành chủ, còn nếu cô bé bị bắt lại, chỉ e là…
Nghĩ đến chết, nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ và phụ hoàng nữa, không gặp được tên ngốc Trọng Lâu kia nữa, cô bé thật sự không muốn vậy.
Kinh Mặc kéo tay Châu Nhu Giai chạy đi, loạng choạng chạy ra khỏi thành chủ phủ ra cổng thành, bây giờ cô bé không sợ không thể ra khỏi thành, dù gì thì Châu Nhu Giai cũng đang ở trong tay mình, nếu như có thể thuyết phục lính gác thành mở cổng thì không sao, nếu như không được, cô bé cũng không để ý đến việc lấy Châu Nhu Giai ra uy hiếp.
Có điều đối với một người bạn toàn tâm toàn ý tin tưởng mình như vậy, Kinh Mặc vẫn có chút áy náy.
Nếu không phải hai nước phân tranh, bọn họ thật sự có thể trở thành những người bạn rất tốt.
Nhưng mà…
Bởi vì Châu Nhu Giai là cô con gái mà thành chủ yêu thương nhất, tướng quân gác cổng cũng quen biết, vì vậy khi cô bé nói muốn ra ngoài, họ vội mở cổng ra, cũng không lo lắng cho sự an toàn của Châu Nhu Giai, dù sao đã trở thành quân đội đóng quân ở Tử Húc Quốc, bọn họ có ham chơi đi chăng nữa cũng không đến quân doanh của Đại Lương.
Chỉ là dường như Kinh Mặc tồn tại để phá tan cái tự cho mình là đúng của bọn họ, sau khi ra khỏi cổng thành, Kinh Mặc đã giấu Châu Nhu Giai đi, cô bé có lí do để Châu Nhu Giai tin tưởng mình, bây giờ cô bé chỉ cần đợi Lý tướng quân dẫn binh đến tấn công Tử Húc Quốc, đến lúc đó Châu Nhu Giai sẽ trở thành công cụ tốt nhất…
Kinh Mặc vừa thu xếp ổn thỏa cho Châu Nhu Giai xong đã nghe thấy tiếng còi tập hợp vang lên trong doanh trại Đại Lương Quốc, nhìn thời gian, bân giờ vẫn chưa tới giờ Thìn, lúc này chắc chắn có thể công thành, đến lúc đó thành Thượng Lật…
Ý cười trên đôi môi Kinh Mặc đã không thể giấu được nữa, chỉ là nụ cười đó khiến Châu Nhu Giai cảm thấy hoảng loạng một cách kì lạ, cứ cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, vẫn luôn được cha mẹ yêu thương, nào nghĩ được sự phức tạp của thế gian, nào nghĩ đến người bạn trước mắt này đã trải qua rất nhiều thứ hơn cô bé…
Tuy Châu Nhu Giai không biết rõ về Kinh Mặc, nhưng trong lòng đã coi Kinh Mặc là một người có thể nương tựa.
Bây giờ cô bé đã rời khỏi thành Thượng Lật, rời xa cha mẹ, giờ cô bé chỉ có thể dựa vào Kinh Mặc, may mà những trò chơi của Kinh Mặc đều rất tươi mới thú vị, khiến cô bé chìm đắm trong đó không thể kiềm soát được, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng tàn sát trên chiến trường, cô bé mới hoảng loạn nhìn Kinh Mặc, khẽ nói: “Chúng ta mau chạy thôi, bọn họ đánh nhau rồi.”
“Ta dẫn ngươi đi xem, vui lắm đấy.” Kinh Mặc nhìn thấy sự nhút nhát trong đáy mắt Châu Nhu Giai, khẽ cười rồi nói.
“Không muốn, không muốn, nương ta từng nói, đánh nhau sẽ chết người đó, ta không thể…, nguy hiểm lắm…” Dũng khí để Châu Nhu Giai chạy thoát khỏi thành chủ phủ đều bởi vì cô bé gây ra họa, bây giờ nghe thấy tiếng tàn sát bên tai, trong lòng đã vô cùng hoảng sợ rồi, nào có gan mà đi…
Bây giờ cô bé thà rằng ở đây, đợi mọi chuyện kết thúc rồi trở về thành chủ phủ còn hơn.
Nhưng hiển nhiên Kinh Mặc không để cô bé được như ý nguyện, bởi vì sau khi cô bé từ chối, Kinh Mặc lại nói thêm một câu: “Nhưng mà chúng ta buộc phải qua đó, chiến trường là con đường buộc phải đi qua để đến nhà của ta.”
“Vậy ta không đến nhà ngươi nữa, đợi bọn họ đánh xong rồi ta sẽ về nhà, Kim Bảo, ta sợ.” Châu Nhu Giai nghe lời Kinh Mặc nói, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống, nếu như biết được ra ngoài sẽ gặp cảnh đánh nhau này, lại còn ở trên chiến trường, bất kể thế nào cô bé cũng sẽ không đi.
Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã muộn rồi.