Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói lạnh lùng phảng phất như mưa buông thác đổ vọng xuống ngăn cản Kinh Mặc vào đại trướng khiến thị vệ sợ đến chân cũng mềm nhũn.

Bọn họ mặc dù là hộ vệ đại trướng của tướng quân những cũng rất ít khi thấy Trần Nguyên Khánh nổi giận vậy.

Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, nước mắt càng không thể khống chế cứ thế chảy xuống, cô bé đi tới cạnh Trần Nguyên Khánh, nhẹ nhàng kéo áo choàng, nhỏ giọng nói: "Là ta sai, đừng trách bọn họ, đừng trách bọn họ, xin tướng quân hãy cứu ta một mạng."

"Ai đánh ngươi?" Trần Nguyên Khánh nhìn một cả người bầm dập của đứa bé, cảm thấy vô cùng thương xót, nhất là nghĩ đến cô bé ngay cả lúc đau đớn khóc thảm cũng gọi tên Kinh Mặc, nhất định là có quan hệ rất tốt với Kinh Mặc, nếu để cho Kinh Mặc biết bạn tốt của mình ở mình trong quân bị thiệt thòi như vậy thì sẽ đau lòng biết bao? Kinh Mặc là một đứa trẻ hiền lành, cực kỳ giống em gái hắn ta lúc nhỏ.

Trần Nguyên Khánh lúc nói chuyện đã ngồi xổm xuống, hắn ta giơ tay lên lau khuôn mặt sưng húp bầm tím của Kinh Mặc, nhưng đau đớn bất ngờ ùa tới, Kinh Mặc chỉ biết tránh né, nhìn khuôn mặt cứng đờ của Trần Nguyên Khánh, thấp giọng nói: "Đau."


"Sẽ hết đau nhanh thôi, không đau nữa đâu." Trần Nguyên Khánh cúi người bế Kinh Mặc vào trong đại trướng, nói với thị vệ canh cửa: "Lập tức gọi quân y tới cho ta."

"Ngài thật là một người thật tốt, ngài có biết Kinh Mặc không? Ngài là người tốt giống Kinh Mặc mà ta từng thấy." Kinh Mặc đương nhiên biết Trần Nguyên Khánh thích mình, cho nên lúc này không quên nhắc đến tên mình để tạo cảm giác tại.

"Ngài có thể đưa ta đi tìm Kinh Mặc được không? Ta rất nhớ Kinh Mặc." Nhìn ra được sắc mặt Trần Nguyên Khánh thay đổi, Kinh Mặc nhỏ giọng hỏi, đây là mục đích của cô bé, phải làm cho Trần Nguyên Khánh đồng ý thì mình mới có thể ở lại trong trướng của hắn ta, như vậy lúc hành động một vài chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

"Được, chờ đến lúc ban sư hồi triều, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Kinh Mặc, chỉ là sức khỏe của mẹ ngươi..."

"Ta đã sai người đem trả lại tiền ngài cho rồi, sức khỏe của mẹ ta không cần lo, ta chỉ là nhớ Kinh Mặc mà thôi, ngoài ngài ra, sợ là không người nào có thể đưa ta đi gặp Kinh Mặc được. Ta rất nhớ Kinh Mặc, Kinh Mặc là bạn thân nhất của ta, Kinh Mặc đã từng nói là cũng nhớ ta nữa. Kinh Mặc cứ luôn nói về tình cảm với chính mình, mục đích là làm cho Trần Nguyên Khánh đồng ý.

"Ta sẽ giúp ngươi toại nguyện, cứ yên tâm đợi ở chỗ này đi." Trần Nguyên Khánh thấp giọng đáp ứng, trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ hưng phấn của Kinh Mặc.

"Vậy ta có thể ở chỗ này của tướng quân không? Ta không dám trở về, bọn Lý tướng quân nói ta giả mạo công chúa, đáng chết, mấy kẻ đưa ta tới bọn thổ phỉ lại càng đánh ta nhiều hơn, bởi vì ta lừa bọn họ, cho nên ta chỉ có thể núp ở chỗ của ngài, van cầu ngài để cho ta ở lại bên ngài đi. Ngài yên tâm, ta không ở không đâuta cái gì ta cũng biết làm hết. Ta có thể giặt quần áo, nấu cơm, còn có thể quét dọn vệ sinh giúp ngài, sẽ không gây chút phiền toái nào cho ngài đâu, ta..." Kinh Mặc gấp gáp nói, lúc nói chuyện cô bé cúi đầu, làm ra vẻ áy náy.



"Ngươi ở lại đây đi, không cần làm gì chuyện cả, ngoan ngoãn là được, chờ ta trở về sẽ đưa ngươi đi gặp Kinh Mặc." Trần Nguyên Khánh thấp giọng nói, ánh mắt lại nhìn vào mắt Kinh Mặc, hắn ta cảm thấy Kinh Mặc và cô bé trước mặt chắc thật sự là bạn tốt, ngay cả ánh mắt của hai cũng đều thật giống nhau, khiến cho người ta nhìn vào đều không khỏi thấy mềm lòng.

Trần Nguyên Khánh nghĩ kiểu gì cũng không ngờ một đứa bé sẽ lừa gạt mình...

Quân y đã tới bôi thuốc lên mặt cho Kinh Mặc, nói với Kinh Mặc rằng không bao lâu thì sẽ tiêu sưng.

"Quân y đại nhân, ngài băng một lớp vải lên mặt cho ta đi, giờ ta xấu như vậy, sợ tướng quân sẽ không thích, ta..." Kinh Mặc lúc nói chuyện còn không quên liếc mắt nhìn Trần Nguyên Khánh, mặc dù là vì muốn che chắn mặt thật của mình, nhưng cũng là đang lấy lòng Trần Nguyên Khánh, từ trước đến giờ mắt nhìn lên cao như Trần Nguyên Khánh sẽ thật sự vui khi thấy một đứa trẻ có ý muốn lấy lòng hắn ta vậy chứ?

" Cái này..." Quân y muốn bảo Kinh Mặc không cần phải lo lắng ậy, nhưng khi nhìn đứa trẻ tha thiết mong đợi, hắn lại có chút không đành lòng, muốn đáp ứng đứa trẻ yếu đuối hiểu chuyện này.

"Cứ làm theo đi, mấy bé gái đều thích xinh xắn cả, chắc chắn sẽ không muốn để mặt như vậy gặp người ta." Nhớ tới những lời em gái đã từng nói, Trần Nguyên Khánh nói với quân y đang bị khó xử.

"Tướng quân, ngài thật là lợi hại, ngay cả tâm tư của bé gái nhỏ cũng hiểu, không trách có thể đánh thắng trận, có ngài ở đây, nước Đại Lương chúng ta chắc chắn đánh đâu thắng đó." Kinh Mặc lúc nói chuyện còn không ngừng huơ tay múa chân, dáng vẻ ngây thơ khiến cho Trần Nguyên Khánh vui vẻ không thôi.

Có thể là do đã quen thấy cảnh tranh đấu toan tính, cảnh sa trường nhuộm máu, thế nên hắn ta ngược lại lại thích những lời nói chân thật của bọn nhỏ.

Cho dù lời này cũng mang tính nịnh nọt, chỉ có đều lời nịnh nọt này lại làm tâm tình hắn cảm thấy vui thích.

Trong lòng Trần Nguyên Khánh, chỉ có những lời ngây thơ của em gái và mấy đứa trẻ con là có thể tin cậy.

"Được rồi, để cho quân y băng bó lại cho ngươi rồi ở đây nghỉ ngơi thật khỏe đi, những kẻ ức hiếp ngươi ta sẽ cho người tính sổ hết." Trần Nguyên Khánh dịu dàng nói với Kinh Mặc, nói tới những kẻ đánh Kinh Mặc kia, trên mặt hắn ta đầy vẻ hung ác, hắn ta tuy không thích lừa dối, nhưng nếu vì lừa dối mà ra tay với cả một đứa trẻ thì hắn ta quả thật vẫn không thể chấp nhận nổi...



"Tướng quân, xin đừng trách bọn họ, là ta lừa bọn họ trước, bọn họ đánh ta là vì tội của ta gây ra, nếu như ngài tính sổ với bọn họ, ta..." Vừa nói, nước mắt Kinh Mặc lại chực tràn ra.

"Dưới trướng của ta không cho phép có binh sĩ như vậy, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải lo."

"Tướng quân, thật ra thì không trách bọn họ được, nếu như các tướng sĩ của ta không chế giễu bọn họ khiến bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi thì bọn họ cũng sẽ không thẹn quá thành giận như thế đâu. Cho nên vẫn là do ta không chịu thua kém, xin ngài đừng trừng trị bọn họ, bọn họ cũng không dễ dàng gì, chẳng qua cũng chỉ là thật sự muốn làm lính, xin ngài đừng nên bởi vì ta giận sai, càng đừng nên trừng phạt bọn họ."

Kinh Mặc thành khẩn nói, còn còn khéo léo kéo them cả đám tướng sĩ vào cuộc, nếu như Trần Nguyên Khánh phải trừng phạt đám Trần Tử Hàm thì đồng thời cũng phải phạt cả những binh linh xem thường mình nữa, mà có bao nhiêu người đã từng chế giễu qua mình Kinh Mặc cũng đều quên cả rồi, nếu quả thật muốn tính toán chi li, chỉ sợ là đại đa số binh lính đều phải chịu phạt mất thôi.

Luật phát cũng không thể trị hết số đông, vì ổn định lòng quân, Trần Nguyên Khánh chắc sẽ không làm loạn.

"Nhưng là ngươi như vậy ta không đánh bọn họ, bọn họ sau này sẽ càng khi dễ ngươi, đứa bé ngoan, đối với một ít người xấu, ngươi không thể mềm lòng."

"Mà bọn họ cũng không phải là người xấu, nếu như không phải là bọn họ đưa ta tới nơi này, ta cũng không thể gặp được tướng quân tốt như vậy, càng không thể nào có thể gặp Kinh Mặc, bọn họ mặc dù đánh ta, nhưng bọn họ cũng là ân nhân ta nữa, ta..." Kinh Mặc vừa nói, lại muốn khóc.

"Được rồi, ngươi đừng khóc, ta sẽ xem xét mà làm, sẽ không trách nặng bọn họ đâu. Nhưng mà quân đội phải có quy củ của quân đội, đã làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt." Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng an ủi Kinh Mặc đang khóc lóc, mặt đầy vẻ không biết nên làm thế nào.


Không biết tại sao, nhìn đứa bé trước mặt mình này này hắn ta lại cứ nhớ tới Kinh Mặc, cứ không khống chế được mà cảm thấy mềm lòng.


"Tướng quân là người tốt, tất nhiên sẽ không hà trách binh lính, ta tin tưởng người." Kinh Mặc mặt đầy kiên định tín nhiệm, thành công thỏa mãn con tim kiêu ngạo của Trần Nguyên Khánh.


"Vậy ta đi đây, ngươi ở đây ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ cho ngươi đưa đồ ăn ngon tới." Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói rồi rời đi, nếu như hắn ta không lập uy với mấy kẻ đã ức hiếp Kinh Mặc thì sau này Kinh Mặc ở trong quân doanh sẽ càng bị khi dễ, hắn không thể để binh lính của mình tổn thương đứa trẻ yếu đuối này.


Mà Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh rời đi, trong lòng không khỏi than thở, cô bé cảm thấy có lỗi với Trần Tử Hàm, hắn ta giúp mình, mình lại hại hắn bị đánh, nhưng mà mình đã hết sức giúp hắn rồi, hy vọng hắn biết bản thân vô tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK