Ôn Yến lại đề nghị nói: “Nếu như toa thuốc bình thường không có tác dụng, thử sắc thuốc bằng nhân trần hao, sơn chi, hoàng cầm đại(Baicalin), cây kim ngân cho An Nhiên uống xem sao.”
Nàng không tinh thông trung y, nhưng cũng biết trong hoàng cung sử dụng thuốc cẩn thận, cho nên sợ không gãi đúng chỗ ngứa, chỉ có thể đưa ra một phương thuốc, ở hiện đại cũng có người sử dụng phương thuốc này làm thuốc pha chế sẵn để điều trị bệnh vàng da bệnh lý, hiệu quả trị liệu không tệ.
Viện Phán có chút kỳ lạ nhìn Ôn Yến: “Phương thuốc này, thật ra vi thần cũng từng nghĩ tới, nhưng mà phương thuốc này rất lạnh, sợ thân thể Hoàng tôn không chịu nổi, cho nên vi thần không dám để thuốc nặng, chỉ dám kê một chút cây kim ngân cho Hoàng tôn uống, bây giờ nghe thấy Vương phi nói thế, vậy vi thần sẽ bạo gan thử một lần!”
Sau khi lập ra kế hoạch chữa bệnh, Hoàng hậu lập tức kiên trì muốn nàng trở về nghỉ ngơi.
Vết thương trên trán nàng đã băng bó rồi, được Hoàng hậu sắp xếp ở tạm trong điện Chiêu Dương, được cung nữ đứng đầu Cúc Hương ở bên cạnh Hoàng hậu đích thân dẫn người đến chăm sóc. Còn Dương Bạch Phi cũng tự động xin chỉ chăm sóc Ôn Yến, đã được Hoàng hậu ân chuẩn rồi.
Nàng nằm ở trên giường, trong lòng không thể bình tĩnh. Vì không khiến Hoàng hậu phải lo lắng, nàng nhắm mắt lại vờ như đã ngủ.
Nhưng mà sao nàng có thể thật sự ngủ được chứ? Cho dù đã uống thuốc an thần mà ngự y kê, nàng vẫn không có một chút buồn ngủ nào.
Xung quanh một mảng yên tĩnh, có người đưa tay kéo chăn cho nàng, nàng chỉ nghĩ là Cúc Hương hoặc là cung nữ nào khác, cho nên không có mở mắt ra.
“Tỷ tỷ, nếu như tỷ còn chưa ngủ, thì ngồi dậy trò chuyện với muội đi!” Là giọng của Dương Bạch Phi, trong giọng nói của nàng ta mang theo bất đắc dĩ và lo lắng.
Ôn Yến mở to mắt, khuôn mặt hốc hác của Dương Bạch Phi đập vào trong mắt nàng, nàng nhìn xung quanh một chút, trong tẩm điện chỉ có hai người là nàng và Dương Bạch Phi.
Dương Bạch Phi nói: “Mọi người đã bị muội cho ra ngoài rồi.”
Ôn Yến ngồi dậy, dựng gối đầu lên dựa lưng vào, nhìn Dương Bạch Phi nói: “Tỷ biết muội lo cho Vương gia, tỷ cũng lo, nhưng mà bây giờ chúng ta ngoài chờ ra, cũng không còn cách nào khác nữa.”
Dương Bạch Phi nước mắt rơi lã chã nói: “Muội lo lắng đến không chịu được rồi, có phải tỷ giấu diếm điều gì hay không? Có phải Vương gia đã xảy ra chuyện rồi đúng không?
Ôn Yến không nói gì, nàng không nỡ nói thẳng ra, sợ nàng ta sẽ không chấp nhận được, nàng có thể nhìn ra, Dương Bạch Phi thật lòng yêu Tống Vĩnh Kỳ, nếu để nàng ta biết nội lực của Tống Vĩnh Kỳ đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn bị hơn một trăm tên sơn tặc vô cùng hung ác bao vây, chỉ sợ nàng ta sẽ suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng mà nàng không nói, trong lòng Dương Bạch Phi càng thấp thỏm lo lắng, nàng ta tiến đến ngồi ở trên giường, đỡ lấy bả vai của nàng, cầu xin nói: “Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ nói với muội đi, cuối cùng Vương gia có phải đã xảy ra chuyện hay không?”
Ôn Yến nâng mắt nhìn nàng ta, từ trước đến nay, thái độ của Dương Bạch Phi đối với nàng luôn rất kém, vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, cũng không để người tỷ tỷ là nàng vào mắt, nhưng mà bây giờ nàng ta lại hạ mình hèn mọn cầu xin nàng, nếu Ôn Yến nói không chút động lòng thì chính là giả.