Tống Vĩnh kỳ nói: “Đúng vậy, hôm nay không có chuyện gì, qua đây thăm ngươi.”
Chàng vào y quán, đúng là rất nhiều người bệnh đang xếp hàng, nhóm thầy thuốc đang chẩn đoán, chàng nhìn bốn phía xung quanh không phát hiện ra Ôn Yến.
Gia Cát Minh cười: “Ngươi thấy rồi đó, ta không đi được!”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Không sao, Bổn vương ở chỗ này chờ ngươi!” Ánh mắt chàng dừng trên một tờ giấy TuyênThành trên mặt bàn Gia Cát Minh, là để chàng ta khai phương thuốc, Tống Vĩnh Kỳ biết đây là Gia Cát Minh sai người làm, khác với bên ngoài.
Chàng nói: “Bổn vương hơi đau đầu, chắc là đêm qua uống nhiều rượu, ngươi cho Bổn vương toa thuốc đi.”
Gia Cát Minh thân thiết hỏi han: “Đau lắm ư? Ta sai người vò cho ngươi rượu thuốc, tiện thể cho ngươi hạ hỏa thanh nhiệt.”
Nói rồi, mang giấy trắng tới, viết mấy vị thuốc xuống, đang muốn sai người bốc thuốc, Tống Vĩnh Kỳ lại sai người lấy phương thuốc: “Bổn Vương tới dược quỹ bên kia bảo người ta bốc thuốc, ngươi xem trước đi.”
Gia Cát Minh liếc nhìn người bệnh đằng sau chàng ta, nói: “Thế cũng tốt, để bắt thuốc ở đây đun, nửa canh giờ sau là có thể dùng được.”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng đứng dậy, đi đến ngăn tủ bảo người ta bốc toa thuốc, nắm thuốc tốt, chàng lấy phương thuốc ra, nói: “Bổn vương nhớ còn có việc, về phủ sai người làm cái nãy đã, rồi lát nữa nói chuyện với Gia Cát, Bổn vương đi trước!”
Thầy bốc thuốc không nghi ngờ chàng, kính cẩn nói: “Vậy tạm biệt Vương gia!”
Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi y quán, lên xe ngựa, lấy phương thuốc và bức thư Ôn Yến đưa chàng ra so sánh, trang giấy hoàn toàn giống nhau, hơn nữa hai tờ giấy đều có mùi thảo dược thoang thoảng, chứng minh tờ giấy này xuất phát từ y quán. Chàng nhớ lúc vừa nãy, Gia Cát Minh nhìn chàng không hề kích động, chứng minh Ôn Yến không ở trong y quán.
Chàng phân tích một chốc, Thiên Sơn hôm nay ra phủ tìm Ôn Yến, buổi chiều đã cầm lá thư mang về, chứng tỏ Ôn Yến cách kinh thành không xa. Cũng có thể hôm đó nàng ấy ở y quán đã lấy giấy ở gần hộp thuốc, nhưng dựa theo hành trình đi bộ, chắc chắn nàng ấy không giống như lời Gia Cát nói ở chùa miếu nào đó ngoài thành.
“Người đâu!” Chàng gọi một tiếng, vén mành xe ngựa lên.
Tiểu Tam tử khom người hỏi: “Vương gia, nô tài ở đây!”
“Gọi Lãng Nguyệt tới gặp Bổn vương!” Tống Vĩnh Kỳ phân phó nói.
Tiểu Tam tử giật mình, lập tức đáp: “Vâng!”
Lãng Nguyệt là thủ lĩnh ám vệ Vương phủ, nếu không có chuyện quan trọng, bình thường Vương gia sẽ không cho gọi Lãng Nguyệt. Một khi cho gọi Lãng Nguyệt, chứng tỏ có chuyện lớn xảy ra.
Tống Vĩnh Kỳ quay về Vương phủ, Lãng Nguyệt cũng xuất hiện ở Vương phủ.
Lãng Nguyệt, người cũng như tên, khuôn mặt sáng ngời như sao trăng, tuấn tú phi phàm, là khuôn mặt hơn người, chắc chắn sẽ khiến người ta liên tưởng tới ánh trăng sáng ngời.
Chàng ta hàng năm không cười, trên mặt chẳng có biểu cảm gì khác ngoài lạnh như băng, chàng ta là thủ lĩnh ám vệ Vương phủ, chỉ khi đêm mới xuất hiện, ngay cả Ôn Yến cũng chưa từng gặp chàng ta lần nào.
“Lập tức phái người theo dõi Thiên Sơn và Gia Cát Minh!”
“Tìm kiếm tất cả chùa miếu ngoài thành, xem Ôn Yến có từng xuất hiện ở đó không.”
“Sai người lưu ý chặt chẽ trong cung, có tin tức gì, báo ngay tức khắc!”
“Tới Vương phủ Trấn Viễn hỏi xem, hoàng tôn An Nhiên được ai cứu về, là ai bắt cóc hoàng tôn!”
Tống Vĩnh Kỳ hạ xuống mấy mệnh lệnh, chàng nhớ tới đêm tân hôn, ở Chỉ Nghi Các nhìn thấy Thiên Sơn nâng cốc té trên mặt đất, bỗng chốc hết hồn. Ôn Yến chưa từng nói với chàng phải rời đi, lúc trước cũng không có dấu hiệu gì. Cuộc hôn nhân này, nàng biết chàng không tình nguyện, biết chàng bị bắt ép, càng biết chàng sẽ không thật tình đỗi đãi với nữ tử có danh hiệu Vương phi kia, nên nàng cũng không có lý do phải đi.
Đầu óc bỗng nhiên tính táo hơn nhiều, khi Lãng Nguyệt đi rồi, trong lòng bàn tay chàng ứa mồ hôi, tim đập mạnh, cớ hơi sợ hãi nghi ngờ sự thật sau lưng.
Chàng nhớ Ôn Yến nói đại nạn, lúc trước vẫn nghĩ đại nạn là mọ ngày rất xa, nhưng phải chăng chàng quá mức lạc quan? Chàng nghĩ đại nạn rất xa, thật ra đã đến từ sớm?
Không dám nghĩ nữa, cứ tưởng tượng tiếp, chàng cảm thấy trái tim khung hoảng không còn đập bình thường nữa mà như muốn nhảy ra.
Ngày thứ hai, Tống Vĩnh Kỳ lại bảo Thiên Sơn đi truyền tin, Thiên Sơn vốn muốn từ chối, Tống Vĩnh Kỳ lại cố ý phái nàng ta đi, hơn nữa nói rõ, nhất định phải trả lời, Thiên Sơn rơi vào đường cùng đành nhận thư của chàng, đi ra cửa.
Võ công Thiên Sơn rất cao, nên dọc đường đi nàng ta đã để ý không có người theo dõi. Nhưng võ công nàng có cao tới đâu, cúng không bằng Lãng Nguyệt. Công phu theo dõi của Lãng Nguyệt, gần như đã tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, nên dù nàng ta có cẩn thận cỡ nào, vẫn bị Lãng Nguyệt bám sát theo sau.
Gia Cát Minh cũng rất lo lắng, thư tới lui mật độ cao như vậy, rất dễ khiến Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra sơ hở. Nên sau khi chàng ta viết phong thư rồi nói cho Thiên Sơn: “Ngươi tìm cớ, nói muốn đi chăm sóc Ôn Yến, rời Vương phủ trước đi.”
Thiên Sơn đồng ý, nói: “Ta biết, thật ra ta cũng sợ, ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, sợ nói sai lộ sơ hở, Vương gia rất thông minh!”
Gia Cát Minh cũng không dám tới Vương phủ, sợ trong lời chàng ta nói lộ dấu vết. Tuy lừa gạt như vậy là chàng ta không đúng, nhưng còn tốt hơn so với để chàng biết sự thật tàn khốc.
Màn đêm buông xuống, Thiên Sơn giao thư cho Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ lẳng lặng ngồi ở Chỉ Nghi Các, cũng không nhận bức thư trong tay nàng, còn nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân ngươi khỏe mạnh không?”
Thiên Sơn nhẹ giọng đáp: “Ổn lắm, tất cả đều ổn!”
Tống Vĩnh kỳ nhận bức thư, ừ một tiếng, rồi làm như vô tình hỏi: “Vậy vết thương trên tay nàng ấy trước khi bị bỏng đã kết vảy chưa?”
Thiên Sơn vâng một tiếng: “Lành rồi, đã kết vảy, Vương gia yên tâm đi, chủ nhân rất ổn.”
Tay Tống Vĩnh Kỳ cầm thư run nhè nhẹ, chàng nắm bức thư, thấp giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, Bổn vương muốn đọc kĩ bức thư!”
Thiên Sơn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhóm, đúng là sợ chàng hỏi tiếp, hỏi lại thì không biết trả lời ra sao.
Tống Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn Thiên Sơn lui ra ngoài, tay khẽ run vẫn cầm thư, chàng không mở ra, bởi chàng biết phong thư này không phái tay Ôn Yến viết. Lãng Nguyệt chính mắt thấy Gia Cát Minh sau khi viết xong giao cho thiên Sơn.
Chàng suýt quên năng lực bắt chước nét bút của Gia Cát Minh siêu mạnh, chàng ta vẽ danh họa, gần như giống nhau như đúc, ngay cả mọi người nhìn tấm họa cũng không thể nhận ra. Chàng ta giả mạo nét bút của Ôn Yến, là chuyện dễ đến mức không thể dễ hơn.
Chàng đã khẳng định Gia Cát Minh và Thiên Sơn có chuyện gì gạt chàng. Chàng suy ngẫm một lần, hai lần là ra. Thứ nhất, họ căn bản không biết Ôn Yến đi đâu, cũng chính là từ khi Ôn Yến mất tích tới bây giờ, thật ra không có tin tức gì. Thứ hai, là chàng ta biết Ôn Yến rơi xuống, biết Ôn yến không thể trở về, nên viết nét bút Ôn Yến để an ủi chàng.
Trước đó không tính nhiều, bởi nếu Ôn Yến đến nay vẫn còn mất tích, Gia Cát Minh sẽ không nói với chàng rằng đã từng gặp Ôn Yến, sau đó dừng tìm kiếm. Nên nghĩ như vậy, chí có trường hợp cuối cùng.
Mà cái trường hợp cuối cùng, cũng chia làm hai tình huống. Thứ nhất, là Ôn Yến đã chết!
Mà cho dù là tình huống nào, chàng đều không thể chấp nhận được.
Trải qua điều tra một phen, năm ngày đầu năm mới, Lãng Nguyệt đã có tin tức quay về.
Lúc đó, Tống Vĩnh Kỳ ngồi trong thư phòng, cửa sổ mở ra, ánh nắng năm mới chiếu vào, xua tan cái rét lạnh mùa đông. Không khí trong lành tới nỗi gần như không có bụi, ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên sàn đã cẩm thạch, phản xạ ánh sáng chói mắt. Trên cửa sổ thu hải đường vừa hay nở rộ, Trần Vũ Trúc khéo tay, hái một đóa mai trắng trồng trong bình sứ trắng, đặt dưới cửa sổ hải đường chiếu rọi.
Ngày yên tĩnh, chàng lại nghe được một tin dữ.
“Đã điều tra rõ ràng!” Giọng Lãng Nguyệt đang cúi đầu quanh quẩn trong thư phòng, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ không có biểu cảm gì, chỉ có sống lưng cứng ngắc có thể thấy được tâm trạng khẩn trương của chàng.
“Ngày đó lúc hoàng tôn được cứu về, còn mang theo một nữ tử bị thương ở lưng, có thị vệ nhận ra người này là thầy thuốc Ôn. Giờ mẹo ngày thứ hai, có một gã thị vễ giục ngựa vận chuyển một túi ra ngoài Vương phủ, bên đường nhỏ vết máu, có người nhìn thấy. Ty chức tra theo một đường, ở bãi tha ma thôn Lý, có người thấy Trấn Viễn Vương gia xuất hiện, thị vệ tìm kiếm ở đỉnh núi suố một ngày một đêm nhưng không tìm được gì. Mà lúc ấy, thầy thuốc Gia Cát cũng từng xuất hiện ở bãi tha ma, hơn nữa chàng ta ra tay với Trấn Viễn Vương gia. Sau đó ty chức thu mua thị vệ Vương phủ, chứng thật ngày đó thị vệ mang đi đúng là thi thể thầy thuốc Ôn, trên bãi tha ma có dã thú thường lui tới, thi thể đặt ở bãi tha ma không lâu, đã bị dã thú tha đi rồi.
Hình dung sinh động như vậy, trong đầu Tống Vĩnh Kỳ xuất hiện cảnh tượng giống vậy, dã thú kéo thân thể Ôn Yến xé nuốt, chàng cảm thấy choáng, nhanh tay đỡ lấy cạnh bàn, dùng sự bĩnh tĩnh chính chàng còn thấy kinh ngạc nói: “Nói tiếp, ai bắt cóc An Nhiên? Ai giết Ôn Yến?”
Lãng Nguyệt chần chờ chút, Tống Vĩnh Kỳ dùng sức mạnh cực lớn khống chế cơn đau đớn trong lòng: “Nói!”
Lãng Nguyệt nói: “Là Hoàng thượng bắt hoàng tôn An Nhiên, thầy thuốc Ôn đến nghĩ cách cứu viện, bị người bắt đi, sau đó không biết thầy thuốc Ôn làm sao chạy trốn ra ngoài, người Trấn Viễn Vương gia đã đuổi tới phía sau, thị vệ Vương phủ nghĩ là thầy thuốc Ôn là người bắt cóc hoàng tôn, ra tay làm nàng ấy bị thương, hơn nữa bắt nàng ấy về Vương phủ, lúc bị bắt về Vương phủ, thầy thuốc Ôn đã bị thương. Vương gia tức giận độc ác, ra đòn hiểm rồi sai người giết nàng ấy, hơn nữa còn ném xác ra bãi tha ma. Sau đó không biết vì sao, gã đó lại tự thân ra khỏi thành đến bãi tha ma tìm thầy thuốc Ôn!”
Trước mắt Tống Vĩnh Kỳ tối đen, cổ họng ngọt ngọt, chàng ấn ngực, một ngụm máu tươi phun mạnh ra.
“Vương gia!” Lãng Nguyệt sợ hãi, vội vàng đến gần giúp chàng.
Tống Vĩnh Kỳ nhắm mắt lại, ngăn chặn máu trào ngược, hồi lâu mới nói: “Ngươi đi ra ngoài, đừng lộ ra cho bất cứ kẻ nào!”
Lãng Nguyệt lo lắng nhìn chàng: “Vậy ty chức gọi Ngự y cho Vương gia!”
Tống Vĩnh Kỳ ngăn cản, hữu khí vô lực nói: “Không cần, đi ra ngoài!”
Lãng Nguyệt không dám kích thích chàng nữa, chỉ đành lui ra ngoài.
Tống Vĩnh Kỳ năm trên án, bất động rất lâu.
Ông Trời công bằng, khi cơn đau cùng loại hạ trên người, dù đau đớn không bớt đi, nhưng năng lực ứng đối sẽ mạnh hơn.
Mà quan trọng hơn là, lúc này không giống lần đầu, một lần, là chàng hại chết Ôn Yến, mà lúc này, hại chết Ôn Yến, cũng là người cha thân yêu của chàng.
Báo thù, thành tín niệm duy nhất chống đỡ cho chàng sống sót.
Trong đáy lòng vẫn còn một chút hy vọng, linh hồn chàng, còn có thể giúp những người khác, lần thứ hai trở lại bên chàng. Chút ít hy vọng ấy và lửa giận báo thù, đã thành thứ chống đỡ cho chàng.
Trong tay chàng cầm cây trâm Ôn Yến để lại, phần nhọn nhất cây trâm đâm vào lòng bàn tay chàng, chàng vẫn như không biết đau đớn, thân thể có đau nữa, có thể đau bàng cõi lòng đau như lúc này không?