“Kinh Mặc, đừng làm loạn nữa, nghe lời.” Trần Nguyên Khánh nằm rũ rượi trên giường, dùng hết sức nói với Kinh Mặc. Nhưng Kinh Mặc một mực đứng ở đầu giường hắn ta và khóc nỉ non. Từ trước đến nay, nàng luôn được người khác yêu thương, chiều chuộng chưa từng chịu uất ức lớn như vậy.
"Trần thúc, thúc cứ ở lại chỗ con. An Nhiên sẽ đến nhanh thôi. Chất độc trên người thúc rất kỳ lạ. Đại phu đã nói thúc sẽ không tỉnh lại, con..." Nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Trần Nguyên Khánh, trong lòng Kinh Mặc càng day dứt hơn.
"Ta ở Cảnh Thành. Con chỉ cần ra khỏi phủ là có thể tìm thấy ta. Hà tất giữ ta ở lại đây để tranh hơn thua với đám nữ nhân đó? Hơn nữa, ta chỉ tạm thời rời đi, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, con còn phải ở bên cạnh Trần thúc đi khắp núi sông.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng khuyên nhủ. Nhưng vừa dứt lời, máu lại trào ra khóe miệng, máu đỏ sẫm, làm khóe mắt Kinh Mặc cay cay. Nàng vội vàng đưa tay lên lau, còn chưa chạm vào mặt Trần Nguyên Khánh, hắn ta đã ngã xuống giường, lần nữa lại rơi vào hôn mê.
"Trần thúc, Trần thúc, thúc yên tâm, chỉ cần Kinh Mặc con ở Thành Vương phủ một ngày, thúc sẽ ở trong căn phòng này một ngày. Nếu phải đi, chúng ta cùng rời đi." Kinh Mặc thấp giọng nói, nước mắt không khỏi chảy ra.
Nếu Trần Nguyên Khánh tỉnh lại, hắn ta nhất định sẽ khuyên nhủ Kinh Mặc đừng hành động theo cảm tính. Nhưng hắn ta đang hôn mê, không ai khuyên được Kinh Mặc. Khi Kinh Mặc một mình trông coi Trần Nguyên Khánh, trong lòng nàng lại dâng lên một chút oán hận. Nàng cho rằng tất cả mọi chuyện đều trách Thành Vương, đều trách đám nữ nhân nhiều chuyện kia của hắn.
Lúc Lãnh Tố trở lại trời đã rất khuya. Mặt nàng mang vẻ lo âu nhìn Kinh Mặc, do dự không nói thành lời.
“Là do đám nữ nhân ở Quần Phương viên ra tay à? Chu thị?” Khi đám nữ nhân đó đánh giết vào viện của nàng, trong lòng nàng đã có câu trả lời.
“Không phải, có thể là người ở trong hoàng cung đó.” Lãnh Tố nhẹ giọng nói.
"Chắc chắn?"
Lãnh Tố không trả lời, nhưng Kinh Mặc cũng biết rõ, người Phi Long Môn đã ra tay thì kết quả nhất định là xác thực.
"Công chúa, không phải là người đó với đám nữ nhân trong hậu viện chúng ta cấu kết đó chứ? Nếu không, bọn họ sẽ không đến nhanh như vậy. Bọn họ làm muội có cảm giác như mọi chuyện đã được mưu tính từ lâu." Lãnh Tố nghiêm túc phân tích với Kinh Mặc. Kinh Mặc nhìn Lãnh Tố và chậm rãi gật đầu.
"Muội nghe nói Trần thúc đã tỉnh lại, sao lại hôn mê nữa rồi? Đại phu đã đến chưa? Nói thế nào?" Lãnh Tố nhìn Trần Nguyên Khánh đang nằm trên giường, sắc mặt ngày càng tái nhợt, quan tâm hỏi.
"Đại phu đã tới. Chất độc rất kỳ lạ, đợi An Nhiên tới mới biết được, nhưng hẳn là An Nhiên có thể giải được độc. Chỉ là vừa rồi, sau khi Chu thị đến Trần thúc đã tỉnh lại, mặc dù thời gian không lâu."
"Công chúa, nhất định là bọn họ cấu kết, Chu thị mới có thể có thuốc làm cho Trần thúc tạm thời tỉnh lại, nếu không Trần thúc sẽ không trùng hợp mà tỉnh lại như vậy."
“Ta biết.” Kinh Mặc nhẹ giọng đáp. Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ liệu có thể lấy được thuốc giải từ chỗ của Chu thị hay không. Tuy rằng An Nhiên có thể giải được độc, nhưng độc tố trong cơ thể bớt một ngày thì đỡ một ngày.
“Lãnh Tố, ta phải đi gặp Chu thị, muội ở đây trông coi Trần thúc.” Kinh Mặc nói xong liền rời đi. Đối với nàng mà nói, Trần thúc là người thân giống như phụ hoàng và mẹ nàng. Nếu ở chỗ Chu thị có thể có thuốc giải, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nàng biết rõ Chu thị muốn điều gì nhất bây giờ, nàng sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của Chu thị nếu Chu thị đủ thông minh.
Nhưng Kinh Mặc không ngờ rằng, đến nói chuyện Chu thị cũng không muốn nói chuyện với nàng. Lý do cũng khiến Kinh Mặc tức giận. Chu thị nói cho dù nàng ta có thuốc giải, nàng ta cũng sẽ không cứu một nam nhân đã làm loạn hậu viện Thành Vương phủ. Nàng ta còn nói sự tồn tại của Trần Nguyên Khánh chính là sỉ nhục của Thành Vương. Nàng ta yêu Thành Vương, vì vậy nàng ta căm ghét tất cả những nam nhân khiến cho danh tiếng của Thành Vương bị vấy bẩn.
Những lời như thiêu như đốt khiến Kinh Mặc không còn đường đáp trả lại.
Là nàng đã không cho Trần Nguyên Khánh một thân phận thích hợp để ra vào hậu viện. Là nàng đã mời Trần thúc ở phòng mình ăn cơm. Là nàng nhất quyết muốn giữ Trần thúc ở lại phòng mình. Trần thúc không làm gì sai. Là chính bản thân nàng làm Trần thúc mang tiếng xấu. Sau khi bị từ chối, trong lòng Kinh Mặc chỉ có sự oán hận. Những người mà nàng đã từng đối xử tử tế, bây giờ chỉ nghĩ đến việc bôi xấu thanh danh của mình, hủy hoại danh tiếng của Trần thúc. Mặc dù làm những chuyện này cũng không có lợi ích gì cho bọn họ, bọn họ đều là cam tâm tình nguyện.
Trong vô hình, nàng đã trở thành kẻ thù chung của bọn họ, mặc dù nàng chưa bao giờ nhắm mục tiêu cụ thể đến bọn họ.
Kinh Mặc không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng là nàng đã cố gắng giảm bớt cảm giác của sự tồn tại của bản thân trong Thành Vương phủ.
Kinh Mặc không biết là, sở dĩ nàng bị công kích, ngoài thân phận cao không thể leo tới của nàng, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là Thành Vương bất đồng với nàng.
Tất cả những người đã từng theo Thành Vương ở Quần Phương viên đều biết thức ăn của Thành Vương là đồ còn dư lại của Kinh Mặc. Cứ cách vài canh giờ, thị vệ của Thành Vương sẽ tới báo cáo hành tung của Vương phi, ngay cả khi họ làm điều đó một cách bí mật, cũng vẫn không giấu được đôi mắt của người có tâm.
Chính xác mà nói, sự quan tâm Thành Vương đối với Kinh Mặc đã không thể che giấu...
Kinh Mặc bụng đầy tức giận, vội vàng trở về viện của mình. Lúc trở lại nàng đã không còn nhìn thấy Lãnh Tố, cả Trần Nguyên Khánh cũng vậy.
Lãnh Tố hứa với mình rằng sẽ chăm sóc tốt cho Trần Nguyên Khánh. Trần Nguyên Khánh vẫn đang trong tình trạng hôn mê vì trúng độc.
Kinh Mặc cuống cuồng đi ra ngoài, phát hiện thị vệ trong viện của nàng cũng đều không thấy đâu...
Thế giới của bản thân giống như sụp đổ. Trong sân nhỏ quen thuộc này lại không thể tìm thấy những bóng dáng quen thuộc kia.
Bước ra khỏi viện của mình, gặp được thị nữ, Kinh Mặc gần như điên cuồng túm lấy nữ tử đó, lớn tiếng hỏi: "Trần thúc đang ở đâu? Lãnh Tố đâu? Các ngươi giấu họ đi đâu rồi? Các ngươi..."
"Vương phi, là Hứa quản gia đã cho người đưa nam nhân đó đi, nói là vì danh tiếng của Vương gia..." Thị nữ đó trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Kinh Mặc thất thần như vậy, bị dọa sợ, lúc nói trong giọng nói có sự run rẩy.
“Đồ khốn nạn.” Khi Kinh Mặc phản ứng lại, không khỏi oán hận mà thốt ra.
Biết được Hứa quản gia muốn đưa Trần thúc đi, Kinh Mặc bình tĩnh trở lại, thậm chí nàng còn biết rõ Lãnh Tố và đám thị vệ kia đã đi đâu. Những người đi theo nàng đến Tử Húc đều biết mối quan hệ giữa nàng và Trần thúc, tất nhiên bọn họ sẽ dốc hết sức bảo vệ Trần thúc.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân ngay cả Trần thúc thân trúng kịch độc cũng không bảo vệ được, Kinh Mặc cảm thấy rằng Vương phi như nàng quá thất bại...
Thất bại đến mức nàng phải dùng đến thủ đoạn ác liệt hơn, mới có thể khiến bọn họ muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây nên cái hại lớn, mới có thể khiến người ta biết lão đại thực sự trong phủ là nàng.
Cũng trách bản thân trước đây quá tiêu cực, không muốn tham gia vào mọi chuyện trong phủ.
Chỉ là không ngờ bọn họ lại không có điểm dừng như vậy, nếu đã như vậy, dường như nàng chỉ có thể nghênh chiến.
Trên chiến trường, Kinh Mặc đã giết vô số, trước giờ đều không sợ giao đấu, huống chi lần này nàng chỉ đối mặt với một đám nữ nhân ở hậu viện.
Lãnh Tố vội vàng trở lại, vẻ mặt thất vọng. Khi nhìn thấy Kinh Mặc, nàng chỉ nhẹ giọng nói: "Công chúa yên tâm, muội đã thu xếp ổn thỏa cho Trần thúc."
“Người của chúng ta đều trở về hết cả rồi chứ?” Kinh Mặc nhẹ giọng hỏi. Lãnh Tố gật đầu.
"Là chúng tôi vô dụng, chúng tôi..." Lãnh Tố biết tình cảm của Kinh Mặc dành cho Trần Nguyên Khánh, hổ thẹn nói.
"Là bọn họ đã toan tính từ lâu, không liên quan gì đến các ngươi. Ngày mai trời vừa sáng, kêu người Phi Long Môn của chúng ta ở Cảnh Thành ngưng mọi việc đang làm lại, đến tập hợp ở Thành Vương phủ. Ta ngược lại muốn xem, kẻ nào dám bắt nạt lên đầu Tống Kinh Mặc ta."
Lời nói của Kinh Mặc tuy nhẹ nhàng, nhưng nhuệ khí hùng hồn không thể ngăn cản. Lãnh Tố chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác hùng mạnh khác thường.