Hôm nay lâm triều trễ hơn nửa canh giờ.
Lúc các đại thần vào cung thì nhận ra điều khác thường, từ cổng cung đến chính điện đều có rất nhiều thị vệ mặc áo giáp Phi Long đi tuần, mặc dù Ngự Lâm quân trong cung không cải tổ nhân sự, nhưng nhân số đã giảm mạnh.
Ngay cả trước điện Kim Loan cũng hơn mười người Phi Long Môn đứng canh gác, bầu không khí càng nghiêm túc hơn trước.
Mấy người Lương Khuê cũng nhận được tin tức, tối qua người Phi Long Môn đã vào thành, nhưng họ vốn nghĩ rằng Ôn Yến điều động vào kinh để hộ vệ, không ngờ cô lại vào cung luôn.
Lương Khuê thấy mấy Phi Long vệ này thì nổi giận, lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép các ngươi vào cung? Là ai cho phép?”
Nhưng Phi Long vệ không để ý đến ông ta, tay cầm trường thương đứng trước điện.
Lương Khuê là Ngự sử đại phu, đâu thể chịu đựng được lạnh nhạt? Ông ta nổi trận lôi đình, đâm vào một Phi Long vệ nói: “Ngươi mau dẫn người cút ra ngoài, đây là nơi các ngươi được tới à?”
Ông ta nắm quyền thế quá lâu rồi nên quên mất rằng, trước giờ một Ngự sử đại phu không thể can thiệp vào lực lượng canh gác trong cung.
Mà Phi Long vệ vào cung cũng không cần ông ta phê chuẩn.
Phi Long vệ đó thấy ông ta vươn tay ra đâm mình thì bẻ cánh tay ông ta bằng một tay, dùng sức đẩy một cái, cả người Lương Khuê ngã nhào, nếu không có Trương Tiên Huy đỡ chắc ông ta đã ngã chổng vó rồi.
Ông ta tức xanh mặt, tay run rẩy hét lên: “Người đâu, người đâu!”
Giờ Lãnh Ninh mất rồi, lực lượng canh gác trong cung tạm thời do Trần Nguyên Khánh sắp xếp, nhưng hôm nay hắn phải vào điện, người vẫn đang ở Ngự thư phòng bàn giao công việc, nên giờ chỉ còn lại Tô Chí Phong, phó thủ lĩnh mới nhậm chức, tiếp quản việc giữ gìn trật tự ở Kim Loan điện.
Tô Chí Phong nghênh ngang đi tới: “Lương đại nhân, ngài không sao chứ?”
Lương Khuê chỉ vào hắn giận dữ nói: “Ngươi đang làm gì thế? Dám tùy ý cho người khác vào cung canh gác, ngươi có ý chỉ của Hoàng thượng không?”
Đưa nhiều người ngoài vào điện Kim Loan là chuyện cực kỳ quan trọng, Hoàng thượng đồng ý mới được chấp hành, bởi vì giữ gìn trật tự ở điện này sẽ liên quan trực tiếp đến an nguy của Hoàng thượng và bách quan, không giống như hậu cung.
Tô Chí Phong cũng là người thẳng thắn, hắn nói: “Lương đại nhân, ngoại thần không có quyền can thiệp vào chuyện canh gác này.”
“Nếu là Cấm Vệ trong cung canh gác, đương nhiên bản quan sẽ không nói câu nào, nhưng giờ đưa người ngoài vào, cho dù là võ quan dẫn binh sĩ vào cung cũng phải bàn bạc trước mới được chấp hành, giờ bản quan hỏi ngươi, ngươi có ý chỉ của Hoàng thượng không?”
Một giọng nói du dương vang lên phía sau Lương Khuê: “Phi Long vệ vào Hoàng cung chỉ cần sự phê chuẩn của Môn Chủ Phi Long Môn, cho dù là Đương Kim Hoàng đế cũng không thể ngăn cản.”
Lương Khuê nghe câu nói ngông cuồng này thì giận tím mặt, quay lại thì thấy một người mặc áo giáp Phi Long màu vàng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khí lạnh, khí thế bất phàm.
“Ngươi là ai? Sao dám ăn nói ngông cuồng như thế?” Lương Khuê tức giận nói.
“Ta là Lý Trường An, thủ lĩnh Phi Long vệ, thuộc quyền quản lý của Môn Chủ Phi Long Môn.” Thân hình cao lớn thẳng tắp, Lý Trường An lạnh nhạt nói: “Lương đại nhân là Ngự sử đại phu, nghe nói ông là người thích dùng quy chế tổ tiên và đại điều luật pháp để chèn ép người khác, chẳng lẽ ông không biết Thái tổ từng ra lệnh, Môn Chủ Phi Long Môn có quyền điều động Phi Long vệ vào Hoàng cung à?”
Lương Khuê sửng sốt, bỗng nhớ ra đúng là Thái tổ từng ra lệnh này, còn cố ý viết nó lên trang đầu luật pháp Đại Lương.
Nhưng nhiều năm qua, ông chưa từng thấy Phi Long vệ vào cung khi thời thái bình.
“Ngươi vào cung cũng phải có lý do, đúng không? Sao Phi Long vệ các ngươi lại vào đây? Có bao nhiêu người được đưa vào cung?” Khí thế Lương Khuê đã yếu đi, nhưng vẫn mạnh miệng.
Lý Trường An lạnh lùng nói: “Chuyện này ta không cần nói cho ông biết, ông nghe rõ đây, ta thuộc quyền quản lý của Môn Chủ Phi Long Môn, chỉ nghe lệnh một người.”
“Môn Chủ? Ngươi nói Ôn Yến à?” Lương Khuê há to miệng, mặc dù ông không quên cô là chủ nhân Phi Long Môn, nhưng trong lòng ông luôn cảm thấy cô chỉ là một Môn Chủ trên danh nghĩa, sao Phi Long Môn có thể phục tùng một nữ tử không công không đức chứ?
Lý Trường An cười lạnh: “Không biết trước đây Lương đại nhân có gọi thẳng tục danh Môn Chủ chúng ta như thế không?”
Lương Khuê nghẹn họng, tức giận nói: “Ngươi có ý gì? Môn Chủ Phi Long Môn trước đây đều là Hoàng hậu hoặc Hoàng thái hậu, sao có thể gọi thẳng tục danh? Ôn Yến không quan không chức, lại không phải phi tần hay người trong hậu cung, ngươi muốn ta xưng hô thế nào?”
“Thật sao? Đúng là giờ không còn quan chức nữa, không phải trước đây ông luôn miệng rêu rao nàng ấy là Hoàng Quý Phi của tiên đế sao? Xem ra trong lòng Lương đại nhân không biết đến Hoàng quý phi của Tiên Đế, nên luôn miệng gọi thẳng tục danh ra?”
Lương Khuê tức giận nói: “Ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích bản quan? Ngươi có tư cách gì?”
Lý Trường An không hề sợ hãi trước quan uy của ông ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Bất kỳ người nào cũng có quyền chỉ trích người khác, Lương đại nhân nghe cho rõ đây, là quyền chứ không phải quyền lực, đúng là ông làm quan cao hơn ta một bậc, nhưng ta không phải thuộc hạ của ông, không cần nhìn sắc mặt ông, nhưng nếu ông ngăn cản Phi Long Môn ta làm việc, đó chính là không nể mặt vua.”
Lương Khuê hít một ngụm khí lạnh: “Được, ngươi gọi Môn Chủ các ngươi tới đây, bản quan muốn hỏi xem, có phải Phi Long Môn các ngươi muốn một tay che trời đúng không, dám vô lễ với mệnh quan triều đình.”
“Môn Chủ đâu phải người ông muốn gặp là gặp?” Lý Trường An không muốn để ý ông ta nữa: “Nếu Lương đại nhân không còn chuyện gì nữa, vậy thì mời ông vào điện, sắp vào triều rồi, hôm nay Hoàng thượng có chuyện muốn tuyên bố.”
Trương Tiên Huy thấy ông ta vẫn muốn nổi giận thì kéo lại, nhẹ giọng nói: “Đợi gặp mặt Hoàng thượng rồi nói sau đi.”
Lương Khuê thật sự không thể chấp nhận vẻ kiêu ngạo của Lý Trường An, hừ một tiếng: “Đúng là không biết thân biết phận, lại dám vô lễ với tam công đương triều trước điện Kim Loan, nếu Phi Long Môn ai cũng như ngươi, sớm muộn gì cũng bị diệt vong.”
Lý Trường An nghe vậy thì ánh mắt bỗng lạnh lẽo, kiếm trong tay rung lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa vào cổ Lương Khuê, hắn nhìn chằm chằm ông ta, u ám nói: “Lương đại nhân, ông có thể ăn linh tinh nhưng không được nói linh tinh, cẩn thận gặp họa sát thân lúc nào không hay đâu.”
Ông ta thấy hắn động đao kiếm trong điện thì tức đến run người: “Ngươi dám động dao kiếm trước điện? Phản rồi, phản rồi!”
Thị vệ trước điện có thể đeo đao kiếm, nhưng nếu không có ý chỉ Hoàng thượng, không ai được sử dụng binh khí, trừ khi có thích khách, vậy mà Lý Trường An này dám to gan như thế, cầm kiếm chĩa vào Ngự sử đại phu đương triều.
Sao Lương Khuê lại không nổi giận cho được?
Nhưng cho dù ông ta phẫn nộ, đầu óc bỗng tỉnh táo lại, hôm nay mình không hề chiếm được thế thượng phong, bởi vì ông đã ăn nói ngông cuồng với người Phi Long Môn trước, đã nghi ngờ ý chỉ của Thái tổ trước.
Cho dù Hoàng thượng tới đây cũng không thể lấy thân phận Hoàng đế để kiềm chế Phi Long vệ, bởi vì bọn họ không chống đối Hoàng đế, họ vào cung là phụng theo mệnh Môn Chủ, mà Môn Chủ Phi Long Môn luôn đứng bên cạnh Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta bỗng nảy ra một suy nghĩ, có phải Hoàng thượng muốn cưới Ôn Yến làm hậu?
Nếu như vậy, ông ta thật sự có chuyện để nói rồi, Hoàng thượng có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng ta, nhưng nhất định phải lấy được di chỉ của Thái tổ, chỉ có vậy mới xóa được thân phận từng là Hoàng quý phi bên Tiên đế của Ôn Yến.
Bằng không, Hoàng thượng dùng bất kỳ cách nào để cưới nàng ta là đều mạo phạm Tiên đế, đồng thời bôi nhọ danh tiếng Hoàng tộc.
Nghĩ như vậy, Lương Khuê từ bỏ việc đối đầu với Lý Trường An ngay, ông ta muốn lấy di mệnh của Thái tổ ra để Ôn Yến không thể thuận lợi vào cung làm hậu.