Chung Phục Viễn suy yếu nói: “Sự việc rốt cuộc là như thế nào?”
Ôn Yến đem sự việc đại khái nói một lần, chỉ là sự việc sau khi cô đưa Tống Vĩnh Kỳ rời đi, cô cũng không nói rõ được.
Chung Phục Viễn cau mày nói: “Cô là người đã từng trải qua sống chết, theo lý sẽ không trở nên sợ hãi quá mức, nhưng tình trạng này của cô, quả thực giống với di chứng sau khi sợ hãi quá mức.”
Ôn Yến mờ mịt lắc đầu: “Ta cũng không biết, vừa rồi ta chắc chắn mình không giết Hoàng Đế, nhưng, hiện giờ nghĩ lại, ta có thể phản kích sau khi bị đâm, ngươi cũng biết đấy , cơ thể của ta có đôi khi mất kiểm soát, thậm chí có đôi khi sẽ có vài động tác vô ý thức, ta cũng không thể nói rõ ràng cũng không có cách nào kiểm soát.” Cô hỏi Chung Phục Viễn: “Ngươi thì sao? Sao ngươi lại vào đây? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?”
Chung Phục Viễn hít sâu một ngụm, chậm rãi đưa tay ấn ngực, nói: “Ngày ấy, Tiểu Đức Tử đến nói với ta, Hoàng Thượng sẽ giả ban cho cô cái chết, lừa Tống Vĩnh Kỳ quay về kinh, ta liền muốn đi báo tin, kết quả, bị Ngự lâm quân bao vây!” Hắn lại nặng nề hít một ngụm, cười khổ nói: “Cô cũng biết võ công của ta, là sau khi tới cổ đại mới bắt đầu học, khoa chân múa tay còn có thể, thực tế công phu lại chả có mấy. Sau đó Tiểu Đức Tử giải vây cho ta, ta chạy thoát ra ngoài, lại không biết bị ai đánh lén, ngực trúng một cước, sau khi ta tỉnh lại, cũng đã ở trong thiên lao rồi, không biết Tiểu Đức Tử hiện giờ thế nào rồi.”
Ôn Yến sợ hãi: “Chỉ sợ…” Cô cũng không nói tiếp, Hoàng Đế ngay cả Vệ công công đi theo bên người ông ta nhiều năm cũng xuống tay được, Tiểu Đức Tử sao có thể còn mạng?
Chung Phục Viễn hiểu được ý của cô, khổ sở nói: “Nếu không phải để ta chạy, hắn sẽ không mất mạng!”
Ôn Yến cũng buồn bã, Vệ công công là người của Phi Long Môn, rõ ràng chết ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại bất lực. Còn có Tiểu Đức Tử, trung thành với Tống Vĩnh Kỳ như vậy, cuối cùng ngay cả mạng cũng mất.
Trong lòng cô rất khổ sở, rất lo lắng về tình hình của Tống Vĩnh Kỳ, không biết chàng hiện tại thế nào, chàng từng xuất hiện trong Thái Vi cung, liệu có bị coi là hung thủ hành thích vua không? Cuộc đấu tranh hoàng quyền, khốc liệt như vậy, chỉ cần có chút sai lầm chính là rơi đầu.
Cô lau nước mắt, nói: “Ta là một bác sĩ ngoại khoa, công việc mỗi ngày chính là cứu sống người, sinh mạng ở trong mắt chúng ta cũng to lớn như trời vậy, chúng ta đấu tranh cùng tử thần, chạy đua cùng thời gian, chỉ vì để cho một người có thể sống. Nhưng, từ khi tới đây, ta mới phát hiện, thì ra sinh mạng con người lại rẻ mạt như thế, một người không cần động cũng có thể khiến cho người khác chết đi, Chung Phục Viễn, đấu tranh hoàng quyền nhất định phải khốc liệt như vậy sao? Nhất định phải chết nhiều người như vậy sao? Dẫm đạp lên xương máu của nhiều người như vậy, cho dù có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, liệu có thể nhẹ nhõm trong nửa đời sau không?”
Chung Phục Viễn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng không nói gì.
Thật lâu sau, hắn mới khàn khàn nói: “Hiện tại chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có nhiều lòng dạ mà đi thương hại cho kẻ khác? Ôn Yến, hành thích vua là tội mất đầu.”
Ôn Yến buồn bã cười: “Chết ta còn không sợ, ta vốn chỉ là một âm hồn mà thôi, chết qua nhiều lần như vậy, lại sống lại nhiều lần như vậy, ta đã được lợi đủ rồi, những ngày tháng này cũng khiến người ta thật tuyệt vọng, có người yêu lại không thể bên nhau, có ngày tháng yên bình lại không thể chạm đến, mỗi ngày sống trong sợ hãi, luôn luôn lo lắng cho cái đầu của mình và người bên cạnh khó giữ, còn tiếp tục như vậy, không chết thì sớm muộn gì cũng phát điên thôi!”
Chung Phục Viễn không nói nữa, sau khi tới cổ đại hắn đều trải qua những ngày tương đối an ổn, nếu không phải nhập cung, cũng không có kiếp nạn lần này. Nhưng hắn cũng hiểu được những gì mà Ôn Yến nói, những chuyện mà Ôn Yến trải qua, hắn mặc dù không quá rõ ràng nhưng cũng có thể đồng cảm, bởi bọn họ đều tới từ một thế giới hòa bình, đánh giặc cùng những đấu tranh hoàng quyền chỉ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, bây giờ chính mình lại trải qua trong đó, chỉ một câu kinh hoàng sợ hãi há có thể bao quát hết sao?
Ôn Yến cuối cùng thở dài một câu: “Ta chỉ sợ, liên lụy Tống Vĩnh Kỳ!”
Tình hình của Tống Vĩnh Kỳ cũng không tệ như Ôn Yến nghĩ, trên thực tế, chàng hiện giờ đã chiếm giữ hoàng cung.
Chàng được Ôn Yến đưa đi, sau khi tỉnh lại đã ở ngoài cung. Mà đại quân nhận được tín hiệu của chàng, ở ngay phía trước, do Trần Nguyên Khánh dẫn đầu.
Tống Vĩnh Kỳ không còn thời gian để suy nghĩ sao Ôn Yến có thể đưa chàng ra khỏi cung, chàng chỉ biết giờ phút này Ôn Yến đang vô cùng nguy hiểm, một lòng như hỏa đốt, chàng vận công điều trị một chút, liền dẫn đại quân tiến vào hoàng cung, nhưng, một người đúng lúc ngăn chàng lại!
Là Cửu Vương, ông ta mặc khôi giáp, trong ánh lửa chỉ thấy được sắc mặt ngưng trọng của ông ta, ông ta một người một ngựa, cứ như vậy lẳng lặng đứng trước đại quân của Tống Vĩnh Kỳ.
Cửu Vương thúc ngựa tới bên người Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Ngươi giờ phút này vào cung, sẽ thật sự bị ghép vào tội danh hành thích vua giết cha đoạt vị!”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Cửu Vương, thanh âm khàn khàn hỏi: “Có ý gì?”
Cửu Vương trầm mặc một chút, nói: “Phụ hoàng của ngươi đã băng hà, Ôn Yến bị bắt được, bị cho là hung thủ hành thích vua, nếu bây giờ ngươi dẫn đại quân vào cung, như vậy, ngươi chính là loạn thần tặc tử, hung thủ hành thích vua giết cha.”
Mặc dù chàng từng căm ghét phụ hoàng của mình như vậy, nhiều lần muốn ông ta chết từ tận đáy lòng, nhưng, giờ phút này nghe thấy tin dữ, Tống Vĩnh Kỳ vẫn là khó nén được vẻ thương tâm hoảng sợ, mà càng làm cho chàng hoảng sợ, là Cửu Vương nói Ôn Yến đã bị bắt, hơn nữa còn bị ghép tội danh hành thích vua, đây là tội lớn bị tru di cửu tộc.
Chàng lắc đầu, nói: “Ôn Yến sẽ không sát hại phụ hoàng, bổn vương phải vào cung, bổn vương muốn gặp cô ấy!”
Cửu Vương cười khổ: “Mặc kệ cô ấy có sát hại hay không, hiện giờ đã bị ghép tội danh, ngươi dẫn người vào cung, như vậy ngươi cũng sẽ trở thành hung thủ, nhanh rời đi, chờ sau khi phát tang lại tìm cách cứu Ôn Yến, nếu không, cô ta chỉ có một con đường chết!”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Cửu Vương, hỏi: “Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cửu Vương nghiêm mặt, nói: “Hãy nghe lời hoàng thúc, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, ngươi phải nghĩ cách cứu Ôn Yến, muốn cướp đoạt thiên hạ, phải tự bảo trụ thân mình, nếu không, ngươi cùng Ôn Yến đều phải chết!”
Dứt lời, thúc ngựa rời đi!
Trần Nguyên Khánh tiến lên nói: “Vương gia, sự việc có gì đó không ổn, trong cung có lẽ đã xảy ra chuyện!”
Tất cả những việc này xảy ra quá đột ngột, Tống Vĩnh Kỳ cũng có chút rối loạn, nhưng, chàng chắc chắc một điều, Ôn Yến vẫn đang ở trong cung, cô đang gặp nguy hiểm, chàng nhất định phải vào cung.
Chàng quay đầu lại nhìn Trần Nguyên Khánh, nói: “Giết vào!”
Quân lệnh như núi, Trần Nguyên Khánh cho dù biết quyết định lúc này của Tống Vĩnh Kỳ là sai lầm, nhưng cũng chỉ có thể lĩnh mệnh.
Thiên Sơn từ trên trời hạ xuống, tóc mai hỗn độn, cô đưa tay ra ngăn lại, nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Rút!”
Trên quần áo của Thiên Sơn nhiễm máu, trên mặt cũng có một đạo vết máu, giống như vừa trải qua một trận đấu sống còn, cô đứng trước người Tống Vĩnh Kỳ, nghiêm nghị nói: “Lập tức rút, tới hừng đông sẽ không kịp!”
Tống Vĩnh Kỳ kéo Thiên Sơn qua, vội hỏi: “Chủ nhân của ngươi đâu? Cô ấy hiện tại thế nào rồi? Ngươi mới từ trong cung ra đúng không?”
Thiên Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Phi Long Môn có người làm phản, Hoàng Đế đã chết, chủ nhân cũng bị bắt, quốc sư và Cửu Vương giật dây tạo phản, hiện giờ đã khống chế hoàng cung, xin Vương gia hãy lập tức rời đi!”
Tống Vĩnh Kỳ cả kinh nói không ra lời, trừng lớn ánh mắt, nhìn chằm chằm Thiên Sơn, nửa ngày, mới lắc đầu: “Hoàng thúc mới vừa rồi còn truyền tin tức cho bổn vương, ngươi nói ông ấy giật dây tạo phản? Bổn vương không tin!”
Thiên Sơn lãnh đạm nói: “Vương gia chỉ có thể tin, Trí Viễn Vương gia hiện giờ đã ở trong thiên lao, đoản đao mà Lý Tướng đưa cho ngài ấy chính là hung khí, ngài ấy cũng khó thoát hiềm nghi!”
Lại là một tin tức nặng nề khác, khiến Tống Vĩnh Kỳ cơ hồ hoang mang lo sợ. Tất cả biến cố đến quá đột ngột, chàng không có một chút chuẩn bị tâm lý nào, không có biện pháp đối phó nào, từ trước tới nay, chàng cho rằng mình bày mưu nghĩ kế, đem tất cả kế hoạch của phụ hoàng đều đặt trong tầm mắt. Nhưng, chàng đặt tất cả của phụ hoàng ở trong tầm mắt, lại không đề phòng Cửu Vương và quốc sư.
Chàng ép buộc chính mình tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian này, sau đó quay đầu dứt khoát hạ lệnh: “Rút!”
Rút về vương phủ, trời cũng đã sáng, qua một lúc nữa, trong cung có lẽ sẽ phát tang.
Tống Vĩnh Kỳ, Lý Tướng, Tiêu Tướng, Gia Cát Minh, Trần Nguyên Khánh, Lý Tuân…, đều tụ tập ở vương phủ nhanh chóng thương nghị đối sách.
Mao chủ nhiệm đưa Hoàng Hậu và Du Phi xuất cung tới đây, nhưng, Tiêu Tướng lập tức nói: “Các ngươi lập tức hồi cung, trong số các người một người là Hoàng Hậu, một người là Du Phi, lập tức hồi cung tọa trấn, Cửu Vương cũng không dám làm gì các ngươi.”
Lý Tướng cũng nói: “Lời ấy của Tiêu Tướng có lý, Hoàng Thượng băng hà, quốc mẫu làm sao có thể vắng mặt? Vương gia, có biện pháp lập tức đưa Hoàng Hậu nương nương và Du Phi nương nương hồi cung không?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Mao chủ nhiệm, Mao chủ nhiệm nhún nhún vai: “Yên tâm, ta có thể thần không biết quỷ không hay đưa bọn họ trở về!”
Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, nói với Mao chủ nhiệm: “Vậy làm phiền đại hiệp.” Dừng một chút, chàng lại nói: “Xin hãy hỏi thăm tình hình trong cung, bổn vương muốn biết tình hình của Ôn Yến và hoàng huynh.”
Mao chủ nhiệm nói: “Yên tâm, nuôi quân ngàn ngày, dụng quân một giờ, ta đi theo Ôn Yến lâu như vậy, chính là để đề phòng ngày hôm nay.” Dứt lời, hắn đưa Hoàng Hậu và Du Phi rời khỏi vương phủ.
Sau khi Mao chủ nhiệm rời đi, Thiên Sơn lúc này mới đem mọi truyện trải qua kể lại một lần.
“Chủ nhân bắt đầu hoài nghi thân phận của quốc sư, hơn nữa hạ lệnh Phi Long Môn tra rõ, cuối cùng, lại phát hiện quốc sư vốn dĩ chính là Tống Vĩnh Lễ con trai của Nhị Vương Gia ngày trước. Ngày đó Hoàng Thượng đăng cơ, ngoại trừ Cửu Vương, tất cả các Vương gia khác đều bị lấy các loại lý do ban chết, đồng thời thu dưỡng con của bọn họ, để bọn họ trở thành con thừa tự trên danh nghĩa của mình, việc này vốn để thể hiện lòng tốt của ông ta. Cho nên, mặc dù con ruột của ông ta cũng chỉ có ba người, trên danh nghĩa lại có hơn mười vị hoàng tử, chỉ là tiên đế cũng là kẻ thông minh, ông ta tuy rằng giữ lại tính mạng cho các vị hoàng tử, lại cố gắng chèn ép, được phong làm thân vương, chỉ có con ruột của ông ta là Trí Viễn Vương gia và Ninh An Vương gia, còn lại, đều là tướng soái ở các nơi thâm sơn cùng cốc, căn bản không có ngày xuất đầu lộ diện. Mà quốc sư Tống Vĩnh Lễ theo một vị sư phụ ở Nam Cương, thiên văn địa lý không gì không biết, coi như là thật sự có chút bản lãnh, quốc sư cải trang một phen vào cung báo thù cho cha, hơn nữa liên hợp Việt Châu Vương. Hắn ta hứa hẹn với Cửu Vương, nếu ông ấy phối hợp, nhất định lấy được thuốc giải cho ông ấy, quả nhiên, sau đó không lâu, Hoàng Thượng quả nhiên ban cho Cửu Vương thuốc giải. Chúng ta vẫn nghĩ quốc sư là người của Cửu Vương, nhưng mãi tới khi điều tra, mới biết được Cửu Vương là người của quốc sư, mọi việc của ông ấy, đều chịu sự sắp đặt của quốc sư. Tống Vĩnh Lễ vẫn luyện đan cho Hoàng Đế, nhưng toàn bộ số đan dược đó đều bị hạ độc, hơn nữa có thành phần ngũ thạch tán, sau khi Hoàng Đế ăn đan dược, tính cách trở nên vô cùng cổ quái, đối với bất cứ kẻ nào cũng đều nổi lên nghi kỵ, hành vi lại vô cùng bất công, ông ta một mặt mù quáng tin tưởng quốc sư, cũng không biết rằng mình đang từng bước rơi vào bẫy của quốc sư.
Hoàng Thượng ra lệnh cho Vương gia tới phía nam, cũng là ý của quốc sư. Quốc sư biết Hoàng Đế vẫn để ý mối quan hệ giữa Vương gia và chủ nhân nhà ta, cho nên, hiến kế khiến cho Vương gia rời kinh, lại dùng bồ câu đưa tin của Tiểu Đức Tử và Vương gia truyền đi tin tức chủ nhân của ta bị ban chết, lừa Vương gia quay về kinh. Tối hôm đó Hoàng Đế dùng đan dược, một khi kích động phẫn nộ, độc khí sẽ cuồn cuộn dâng lên, cho nên, kế hoạch ban đầu của quốc sư là muốn Hoàng Đế tự mình khám xét cung, tận mắt nhìn thấy Vương gia và chủ nhân của ta ở Thái Vi cung, dẫn đến việc kích động độc phát mà chết, đến lúc đó, Vương gia và chủ nhân của ta chính là hung thủ hành thích vua. Còn có, Tiểu Đức Tử vì để Chung Phục Viễn ra ngoài báo tin, đã chết dưới loạn côn, Vệ công công vì cứu chủ nhân cũng đã chết.”
Mọi người nghe Thiên Sơn nói xong, đều hoảng sợ không thôi, thì ra tất cả âm mưu đã âm thầm triển khai từ lâu, mà bọn họ lại không hề hay biết.