Một thanh kiếm dài lạnh như băng đột nhiên kề trên cổ cô, kèm theo giọng nói tàn nhẫn của người đàn ông vang lên: “Vì sao cô thấy chết mà không cứu?”
Ôn Yến ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt có nét mặt kiên nghị nhưng lạnh lẽo, trong con ngươi chứa đầy bi thương và phẫn nộ, phẫn nộ giống như lửa cháy đang lan ra đồng cỏ vậy, cuồn cuộn không dứt phun về phía Ôn Yến.
Thiên Sơn xông tới, cũng dùng kiếm chỉ vào hắn, giận dữ nói: “Bỏ kiếm xuống!”
Ôn Yến nói: “Thiên Sơn, ngươi ra ngoài trước đi!”
Thiên Sơn lắc đầu: “Không ai được phép dùng kiếm chỉ vào chủ nhân của Thiên Sơn, kể cả Thiên hoàng cũng không thể!”
Những lời nói đại nghịch vô đạo như vậy, ở trong hoàng cung mà dám nói thẳng không có gì kiêng kỵ, càng thể hiện rõ quyết tâm lúc này của Thiên Sơn.
Người tới chính là Trần Nguyên Khánh, hắn không hề sợ thanh kiếm của Thiên Sơn đặt phía sau lưng, tay cầm kiếm hơi dịch chuyển, thân kiếm gần như sắp đâm vào da của Ôn Yến, hắn lạnh lùng nói: “Ta nghe nói ở Việt Châu ngay đến cả người chết rồi cô cũng có thể cứu sống, cô có khả năng cứu Vũ Trúc, nhưng vì sao lại thấy chết mà không cứu? Có phải bởi vì sự ích kỷ của mình, cô lấy thân phận Quý phi lưu luyến si mê Vương gia, cho nên cô muốn giết chết em gái của ta? Cô là người học y, vì sao tâm địa lại lạnh lùng, độc ác như vậy?”
Ôn Yến còn chưa mở miệng giải thích, Thiên Sơn đã cất giọng lạnh lùng nói: “Chủ nhân nhà ta đã cố gắng hết sức mình để cứu em gái của ngươi, ngay đến cả viên kim đan giải độc duy nhất cũng đem cho cô ta, chính bản thân cô ta chống đỡ không nổi, ngươi trách ai? Chỉ có thể trách em gái ngươi số mạng ngắn ngủi.”
Trần Nguyên Khánh làm sao có thê tin tưởng lời nói của Thiên Sơn, hắn nhìn chằm chằm Ôn Yến, lạnh giọng nói: “Ở Việt Châu, một người phụ nữ chỉ vì cãi nhau với chồng mà thắt cổ tự tử, hơi thở cũng không còn, người nhà đã chuẩn bị xong hậu sự, nhưng không phải là chính cô đã cứu sống cô ta hay sao? Một tên thương gia giàu có, nằm trên giường bệnh nhiều năm, được bao nhiêu thầy thuốc cứu chữa, nhưng bệnh tình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vậy mà cô chỉ dùng có một đêm, đã có thể khiến hắn ta xuống giường đi lại bình thường được, có đúng hay không? Hay một tên võ lâm, trong cơ thể có chất độc kỳ lạ, lúc nào cũng cận kề cái chết, nhưng cũng chính là cô, dùng đúng một canh giờ, mà có thể giải được độc cho hắn ta… Những người đó, tình trạng đều nghiêm trọng hơn Vũ Trúc, cô có thể cứu sống được họ, vì sao không thể cứu Vũ Trúc? Nếu cô đã tận tâm tận lực, mà Vũ Trúc vẫn không thể qua khỏi, thì ta không trách cô, nhưng nếu chỉ vì sự ích kỷ của cô, thấy chết mà không cứu, hôm nay cho dù có phải hi sinh tính mạng, ta cũng phải báo thù cho Vũ Trúc!”
Những lời hắn nói đều là sự thật, nghĩ lại, hắn cũng là vì nghe được những chuyện như vậy nên mới xông vào cung tìm cô tính sổ. Người phụ nữ cãi nhau với chồng kia, vẫn chưa thật sự tắt thở, chỉ là bị sốc mà thôi. Về phần người thương gia giàu có đó, căn bản không có bệnh gì quá lớn, chỉ là cơ thể có chút không thoải mái, nên cho rằng bệnh của mình rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều nằm trên giường, sống an nhàn, sung sướng, mỗi ngày đều nạp vào cơ thể thuốc bổ, dẫn đến huyết áp hơi cao, dễ trúng gió, cô châm cứu giúp hắn ta khai thông mạch máu, còn dọa hắn ta nếu trong đêm nay không có cách nào xuống gường đi lại được, sẽ khó giữ được tính mạng. Kết quả, tên thương gia đó bị dọa sợ, thật sự xuống giường, hơn nữa còn đi lại bình thường. Chuyện này được tên thương gia đó truyền ra, tự nhiên trở thành giai thoại. Về phần người đàn ông trúng độc kỳ lạ đó, bị kẻ thù truy giết, suýt nữa là chết ở Việt Châu, cô quả thật đã dùng một canh giờ giải được độc cho hắn ta, cách giải độc là do cô nhìn thấy trong quyển Bách độc kinh mà Gia Cát Minh cho cô ngày hôm đó.
Theo lời chàng ta nói, thật sự không phải trong số những người cô cứu có người bệnh tình nguy hiểm nhất, nhưng cũng có chút tính đại diện.
Ôn Yến ngẩng đầu, nói với Thiên Sơn: “Thiên Sơn, người ra ngoài trước đi, hắn xông vào cung như vậy, chỉ sợ đã sớm kinh động đến thị vệ, ngươi đi xem thử đi.” Giọng nói của cô tuy rằng rất nhỏ nhẹ, nhưng lại mang theo ngữ khí ra lệnh.
Thiên Sơn do dự một chút, có chút bận tâm mà nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến nói: “Yên tâm, ta không sao!”
Thiên Sơn thu hồi kiếm, lạnh lùng nói với Trần Nguyên Khánh: “Ngươi dám làm hại chủ nhân, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, bao gồm tất cả người trong Trần gia.” Dứt lời, quay người rời đi.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, đưa tay đẩy thanh kiếm trên cổ xuống, chỉ vào băng ghế trước mặt, nói: “Trần Tướng quân, mời ngồi xuống!”
Trần Nguyên Khánh nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, cô yên tĩnh ngồi ở bên đó, trên mặt không có bất cứ tia sợ hãi nào, càng không có tia chột dạ, khi cô nói chuyện, ánh mắt không hề mập mờ, thản nhiên như vậy. Hắn thu hồi lại kiếm, ngồi đối diện cô, giọng điệu vẫn tồi tệ như cũ: “Được, bổn Tướng quân muốn nghe xem cô giải thích như thế nào!”
Ôn Yến cười nhạt: “Vì sao ta phải giải thích? Ngươi dường như đã sai, không nói đến chuyện ta có năng lực cứu cô ấy hay không, nhưng trên nguyên tắc, ta cứu cô ấy là tình người, không phải là nghĩa vụ, cho nên ngươi không có quyền chỉ kiếm vào ta như vậy.”
Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh đột nhiên lạnh lùng, lửa giận một lần nữa ngập tràn trong mắt: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
Ôn Yến nhìn hắn, yên lặng nói: “Nhưng trên thực tế, ta bất lực, ta chỉ là một thầy thuốc, không phải là thần tiên!”
Trần Nguyên Khánh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Không, cô nói bậy, ngay đến cả người chết cô cũng có thể cứu được…”
“Nhưng mà, ta lại không cứu được Trần Vũ Trúc, thậm chí đến bây giờ, ta vẫn chưa biết cô ấy rốt cuộc là trúng độc hay là mắc bệnh. Đến cả nguyên nhân bệnh của cô ấy, ta cũng đoán không ra.” Cô giơ quyển sách trên tay lên, đây là quyển sách mà Dược Vương cho cô. Trong sách ghi chép lại rất nhiều căn bệnh hiếm thấy, từ sau khi Trần Vũ Trúc chết, mỗi ngày, dường như cô đều đọc đi đọc lại quyển sách này, mong muốn có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của Trần Vũ Trúc: “Khoảng thời gian này, ta không hề dễ chịu hơn các người, ta làm thầy thuốc nhiều năm, mặc dù không thể nói tất cả mọi người ta đều có thể cứu sống, nhưng ít nhất biết rằng họ chết vì bệnh gì. Nhưng bệnh của em gái ngươi, thật sự đến tận bây giờ, ta vẫn chưa có chút manh mối nào.”
Trần Nguyên Khánh nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Cô thật sự không phải là thấy chết mà không cứu? Hay là cô đang ngụy biện? Cô sợ bổn Tướng quân giết cô, cho nên cô mới nói dối?”
Ôn Yến nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngươi không giết được ta!”
Trần Nguyên Khánh hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Cô tự tin thái quá rồi, hiện tại chỉ còn có ta và cô, ta muốn giết cô, dễ như trở bàn tay! Cô cho rằng nô tỳ của cô có thể xông vào cứu cô hay sao? Chỉ sợ đến lúc cô ta xông vào, cô đã trở thành một cái xác chết rồi!”
Tay trái Ôn Yến hơi động một chút, lóe lên tia sắc bén, một chiếc kim châm phi vèo một tiếng về phía Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh ngay đến cả nhìn cũng không nhìn thấy, chiếc kim châm kia đã chui vào huyệt vị của hắn, khiến toàn thân hắn không thể nhúc nhích, nói không ra lời, chỉ có thể trừng tròng mắt hoảng sợ mà nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến đứng dậy, đến trước mặt hắn, đưa tay ra đặt lên vị trí tim hắn, khống chế kim châm, ngón tay khẽ nắm, chiếc kim châm hiện lên sáng bóng dưới ánh đèn, nhỏ như lông tơ, mềm như sợi chỉ. Nhưng chính chiếc kim châm mềm mại, nhỏ bé như vậy, lại có thể cắm thẳng vào trong cơ thể của hắn, đồng thời đóng chặt huyệt vị của hắn, công lực này, làm sao không khiến hắn kinh hãi cơ chứ? Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn cả, đó là tay của cô không chạm đến người hắn, nhưng chiếc kim châm lại cứ thế được rút ra, một lần nữa rơi trở lại tay cô.
Khi hắn lên tiếng lần nữa, thanh âm đã có phần kính nể hơn: “Sư phụ của cô là ai?”
Ôn Yến một lần nữa ngồi xuống, nói: “Sư phụ ta chỉ là một người không có tiếng tăm gì lừng lẫy, không đáng nhắc đến. Ta cũng không phải muốn khoe khoang gì với ngươi, ta chỉ muốn nói, ta không cần phải lừa ngươi, cũng không cần phải thấy người chết không cứu. Nếu đúng như những gì ngươi nói, ta thích Tống Vĩnh Kỳ, vậy thì, ta càng không có lí do gì để Trần Vũ Trúc chết. Bởi vì tình thế hiện nay của Tống Vĩnh Kỳ như thế nào, trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, chàng ấy cần một người có năng lực ở bên cạnh. Nhưng ngươi vì mối quan hệ thông gia, nhất định sẽ không có cách nào giúp đỡ chàng, ta cũng không có lí do gì để Trần Vũ Trúc chết.”
Trần Nguyên Khánh không lên tiếng, suy ngẫm kĩ càng những lời Ôn Yến nói.
Ôn Yến nhẹ giọng hỏi: “Là ai nói với ngươi, chuyện ta ở Việt Châu cứu người?”
Trần Nguyên Khánh nhấc mày, thành thật cho biết: “Quốc sư!”
Ôn Yến ừ một tiếng: “Vậy Trần Tướng quân cho rằng, Quốc sư là người nào?”
Trần Nguyên Khánh sững sờ, Quốc sư là người của hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết, chỉ là Quốc sư cũng không phải là cố ý nói cho hắn biết. Có điều, nói đến chuyện xảy ra ở Việt Châu, thuận miệng nhắc tới mà thôi. Hôm nay nghĩ lại, Quốc sư cũng không hẳn là vô tình làm như vậy.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bản thân mình giống như con cờ bị người ta sắp đặt, sự tức giận dần dần phủ kín gương mặt hắn, hắn đứng dậy, vẫn không có cách nào tiêu tan được sự khó chịu này, nhìn chằm chằm vào Ôn Yến nói: “Bổn Tướng tạm thời tin tưởng cô, nhưng nếu một ngày, để bổn Tướng biết cô thật sự thấy chết không cứu, bổn Tướng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Cửa bị kéo ra, gió đêm lùa vào, Ôn Yến nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Quốc sư đương nhiên không phải là người của Hoàng đế giống như những gì Trần Nguyên Khánh nói, nhưng mà, hắn có trung thành với Cửu Vương hay không? Cửu Vương có phải cũng chỉ là con cờ bị hắn lợi dụng thôi hay không?
Thiên Sơn nổi giận đùng đùng đi vào, tức giận nói: “Con nhà võ thô lỗ, một chút đầu óc cũng không có!”
Ôn Yến mở to mắt, nói với Thiên Sơn: “Ta đi đến chuồng lừa một chuyến!”
Thiên Sơn ngạc nhiên: “Đã muộn như vậy rồi, người còn muốn đi đến chuồng lừa làm gì?”
Ôn Yến lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy ngây thơ: “Muốn tâm sự với lừa đó!”
Thiên Sơn “a” một tiếng, hồ nghi mà chớp mắt: “Nô tỳ đi cùng người!”
Ôn Yến lắc đầu: “Không, ngươi ở lại đây, ta đi một lúc rồi về!” Dứt lời, cô đứng dậy đi ra ngoài!
Bên trong chuồng lừa, Ôn Yến vuốt chiếc đầu lừa mà Mao chủ nhiệm cải trang thành, hỏi: “Mấy ngày nay đến Bắc Uyển, có dò la được tin tức gì không?”
Mao chủ nhiệm ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía, nói: “Có một lần, ta nghe được hắn trút chén rượu xuống mặt đất, nói một câu: Phụ vương, con rất nhanh có thể báo thù cho người rồi. Thân phận của hắn, rất đáng nghi, nhưng cụ thể vẫn chưa điều tra ra.”
Phụ vương? Ôn Yến nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Xem ra, trước tiên ta phải điều tra một chút về con trai của vua đời trước mới được.”
“Cô nghi ngờ Quốc sư là cháu trai của vua đời trước?” Mao chủ nhiệm nói: “Cái này cũng không phải là không có khả năng, anh em của Hoàng đế, ngoại trừ Cửu Vương, gần như toàn bộ đều chết trong tay hắn, mà hắn cũng không hẳn có khả năng tiêu diệt hết sạch họ!”
Ôn Yến ừ một tiếng: “Hằng ngày, ngươi tiếp tục đi đến Bắc Uyển, theo dõi từng động tác của hắn!”
“Ừm, yên tâm!” Mao chủ nhiệm nói: “Cô cũng phải cẩn thận, ta luôn cảm thấy nhất định sắp xảy ra chuyện gì đó.”
Ôn Yến nhìn bầu trời đen kịt, thời tiết vừa mới sáng sủa không lâu, lại sắp đổ xuống một trận bão tố rồi.
Nếu đã muốn tới, vậy thì để một trận báo tố mãnh liệt tới đi!
Ôn Yến ly rời khỏi chuồng lừa, ra lệnh cho Phi Long Môn đi điều tra cái chết của hoàng thân, xem xem có điều gì đáng nghi hay không.
Mọi thứ liên quan đến Quốc sư đều mơ hồ, tuổi tác, họ tên, thân phận, tất cả mọi thứ, đều không ai biết. Nhìn qua, hắn ta có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, với một chòm râu dê, nhưng Ôn Yến không loại trừ khả năng là hắn đang cải trang. Quốc sư dường như không có tên, Hoàng đế từ trước đến nay cũng không gọi hắn bằng tên, tất cả người bên ngoài đều gọi hắn là Quốc sư. Về phần thân phận, lai lịch của hắn, càng không có ai biết rõ.
Ôn Yến đến hỏi Cửu Vương, Cửu Vương cũng không muốn tiết lộ, chỉ thoái thác nói ông ta cũng không rõ. Nhưng Ôn Yến biết Cửu Vương khẳng định biết rõ, bởi vì, tình cảnh của ông ta khi đó, không dễ gì để ông ta tin tưởng một người có lai lịch không rõ ràng. Nếu không biết tận gốc tận rễ, ông ta làm sao dám mạo hiểm?
Đủ dấu hiệu cho thấy, Quốc sư vô cùng đáng nghi!