“Nơi lang sói sẽ là chuyện tốt với Trọng Lâu hay sao?” Ôn Yến vừa nói xong, Tống Vĩnh Kỳ cũng đã hiểu ra cô muốn lợi dụng Trọng Lâu làm chuyện gì đó, giống như lúc trước cô đưa hai đứa con vào trong cung của Như Quý phi để cứu những cô gái trúng độc kia ra vậy?
Con của y là Hoàng tử Công chúa tôn kính quý giá, sao phải cần dấn thân vào nguy hiểm chứ…
“Nhưng với chúng ta là chuyện tốt, bây giờ cái Lương Khuê để ý nhất là đứa nhỏ trong bụng Lương Quý phi, Như Quý phi có thế lực của Nam Chiếu ủng hộ, có đứa nhỏ Trọng Lâu này, chàng cảm thấy ai sẽ không nhịn được nhảy ra?” Ôn Yến nhỏ giọng hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, nhỏ giọng nói: “Bây giờ Nam Chiếu bên kia như hổ rình mồi, nước Tử Húc và hai nước giáp biên giới cũng không ngừng phân tranh, tuy tính tình Trần Nguyên Khánh không khiến người ta thích lắm, nhưng là một mãnh tướng hiếm có, tạm thời đừng đụng vào hắn ta.”
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cười nói: “Đương nhiên ta biết không thể đụng vào Trần Nguyên Khánh, nhưng Lương Khuê không thể nào không động được.”
“Chàng phải nhanh chóng tiếp nhận thế lực của Trương Tiên Huy, triều đình cũng phải chuẩn bị tiếp nhận thế lực của Lương Khuê, sớm muộn gì cũng có một ngày triều đình sẽ không kết bè kết cánh nữa.” Ôn Yến chậm rãi nói, dịu dàng nắm lấy tay Tống Vĩnh Kỳ.
“Không chỉ là Lương Khuê, Tống Vân Lễ bên kia…” Thế lực sau lưng Khanh Nhi chính là Tống Vân Lễ, Trọng Lâu được ghi dưới danh nghĩa của Như Quý phi, Tống Vân Lễ không thể nào không ra hiệu được.
Sau mấy lần tranh đấu, bây giờ tiền bạc trên tay Tống Vân Lễ có hạn, binh sĩ cũng không nhiều, chỗ hắn ta có thể gây sóng gió cũng chỉ còn lại triều đình mà thôi.
“Ôn Yến, nàng cảm thấy chỉ cần ta hạ chỉ để Như Quý phi nuôi Trọng Lâu, Tống Vân Lễ sẽ mượn chuyện này…”
“Tống Vân Lễ vốn muốn đưa ta đến bên cạnh chàng, để chàng mắc sai lầm, dù sao ta cũng là Hoàng Quý phi của Tiên đế, nhưng không ngờ chàng lại nhịn không phong ta làm Hậu, sau đó còn mượn chuyện của quân Khắc Châu khiến hai chúng ta ở bên nhau như lẽ thường tình. Chỉ cần chàng không phong ta thành Phi, lập Hậu, hắn ta sẽ không có cách nào lấy quy tắc của tổ tiên kết bè kết phái chỉ trích chàng, hắn ta chỉ có thể đi đường khác thôi.”
Ôn Yến nhỏ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ, bọn họ đều không chú ý thấy Kinh Mặc ở cách đó không xa đang ngồi nghe mình nói, ánh mắt loé lên ánh sáng tinh ranh.
“Mất đi núi Phi Long và năm mươi nghìn binh mã phải đến Khắc Châu lúc trước, hắn ta cũng không có bao nhiêu tiền bạc và binh mã ủng hộ mình tạo phản, cho nên điều hắn ta có thể làm chính là lập Thái tử, chỉ cần ta chết, hắn ta sẽ có thể kiềm chế vua để điều khiển chư hầu.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong lời cuối, sau lưng đã chảy đầy mồ hôi.
Lúc trước y vẫn luôn nghĩ Tống Vân Lễ sẽ ra chiêu thế nào, lại không ngờ hắn ta vẫn chú ý đến Ôn Yến và con mình.
Suy cho cùng, hắn ta cũng hiểu Ôn Yến và đứa nhỏ là uy hiếp của y, là nơi duy nhất y có thể bị đánh động.
“Nếu hắn ta muốn lập Trọng Lâu thành Thái tử, vậy chúng ta cũng làm theo ý hắn ta. Nói vậy, đương nhiên quan hệ của của hắn ta và Lương Khuê sẽ tan rã. Lương Khuê và Tống Vân Lễ đứng trên chiến tuyến riêng cũng là chuyện tốt với chúng ta.” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ hưng phấn, trong mắt cô cũng mang theo sự hăng hái.
“Còn về chuyện trên triều đình phải chia rẽ bọn họ như thế nào thì phải xem Hoàng Thượng rồi, với cái cơ thể này của ta thật sự không giúp được nhiều lắm.” Trong lòng Ôn Yến mang theo cảm giác hưng phấn khó hiểu, nhưng sức khoẻ quá yếu ớt, nói chuyện một hồi khiến cả người cũng mê man.
“Ôn Yến, ta nói rồi, không cần nàng phải giúp ta, ta sẽ xoá bỏ tất cả mâu thuẫn, tương lai của chúng ta chắc chắn sẽ là hạnh phúc, nàng đừng ngủ, ta cho người chuẩn bị đồ ăn, nàng ăn nhiều một chút, đã cả ngày không ăn cơm rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời nói yếu ớt, còn cả dáng vẻ buồn ngủ của cô, cuối cùng không nói đến chuyện triều đình nữa, y vỗ tay bảo người bưng đồ ăn lên.
Ôn Yến chưa tỉnh lại được bao lâu, nhưng thân thể của cô cần bổ sung dinh dưỡng, y không thể chiếm lấy quá nhiều thời gian của cô.
“Chuyện của Trọng Lâu cứ thế thôi, có Tống Vân Lễ trải đường cho thằng bé cũng bớt được rất nhiều phiền phức cho chúng ta. Bên phía Khanh Nhi thằng bé có bản lĩnh ứng phó, tương lai phải gánh vác người trong thiên hạ, bây giờ chịu khổ một chút cũng là chuyện nên làm, chàng không cần phải lo cho thằng bé.” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn mặt mày cau có thì nhỏ giọng khuyên nhủ.
Ôn Yến khác với Tống Vĩnh Kỳ, cô rất tin tưởng Trọng Lâu, tuy thằng bé thật thà hơn Kinh Mặc rất nhiều, nhưng so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, thằng bé vẫn là đứa nghịch ngợm nhất. Nếu thằng bé dám đến cung điện của Khanh Nhi, vậy chứng tỏ cậu bé đã chuẩn bị rồi.
“Bên phía Trọng Lâu ta sẽ phái thêm mấy người, hơn nữa ta cũng không định để thằng bé ở lâu với Khanh Nhi, đợi sau khi được ghi nuôi dưới tên Khanh Nhi, ta sẽ hạ chỉ để thằng bé đi học trị quốc với mình, cố hết sức tránh để thằng bé tiếp xúc với Khanh Nhi.” Tống Vĩnh Kỳ vẫn nói quyết định của mình với Ôn Yến, đây là cách tốt nhất y nghĩ ra trong khoảng thời gian cô hôn mê.
“Chàng cứ xem rồi làm, chỉ là, chàng thật sự định đợi chàng già rồi, sẽ để Trọng Lâu nhận lấy thiên hạ này sao?” Tuy nói đến chuyện lập thái tử Tống Vĩnh Kỳ không có phản đối, nhưng trước giờ hình như bọn họ chưa từng nói tới vấn đề thừa kế giang sơn nước Lương này, lúc nói tới Ôn Yến cũng nhận ra, bây giờ hỏi có hơi muộn rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Ta biết nàng không nỡ, giang sơn này đưa cho ai cũng là trách nhiệm và gánh nặng, nhưng thằng bé là con trai ta, cũng nên gánh vác khó khăn của giang sơn và dân chúng này.”
Tống Vĩnh Kỳ làm như đương nhiên, không hề cảm thấy để Trọng Lâu thừa kế giang sơn có gì là không đúng.
“Dù sao chúng ta đã được định sẵn là phải có một đứa con bị giang sơn này trói buộc, đời này ta cũng sẽ không sinh con với người khác.” Lời nói của Ôn Yến khiến Tống Vĩnh Kỳ có hơi nôn nóng, y có thể chắc chắn là Ôn Yến không nỡ để con mình bị trói buộc, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ôn Yến cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chỉ nói một câu: “Ta không có ý không muốn để Trọng Lâu nhận lấy giang sơn này, thật sự không có, chỉ là lúc trước chúng ta chưa từng nói chuyện này, lần này có thể thuận thế lập Trọng Lâu thành Thái tử, cho nên ta muốn biết thái độ của chàng, ta…”
“Ôn Yến, mọi thứ của ta đều là của các nàng, ta không phải Phụ hoàng của mình, ta không có gì là không nỡ cả, đợi Trọng Lâu có thể tự đảm đương một phía, ta sẽ truyền ngôi cho thằng bé, đến lúc đó sẽ không còn gánh nặng của giang sơn này nữa. Ta dẫn nàng đi chơi đùa khắp nơi, dẫn nàng đi thảo nguyên, để nàng theo đuổi chàng trai trẻ, còn ta theo đuổi cô gái Mục Dương là nàng.”
Ôn Yến nước mắt lung tròng, nhiều năm trước lúc bọn họ đùa giỡn từng nói đến điều này, cô muốn đi thảo nguyên theo đuổi chàng trai trẻ, không ngờ sau bao nhiêu năm, Tống Vĩnh Kỳ còn có thể nhắc tới, không ngờ y đã sắp xếp cảnh này vào trong tương lai của mình.
“Nếu chàng đã có quyết định này, vậy chúng ta để Tống Vân Lễ giúp mình đưa Trọng Lâu lên vị trí Thái tử, đợi thằng bé lớn hơn một chút, chúng ta sẽ đi du sơn ngoạn thuỷ, đi hưởng thụ cuộc sống của chúng ta.” Ôn Yến dịu dàng nói theo ý Tống Vĩnh Kỳ, đáy lòng đan xen giữa lo lắng và chua xót.
Cô hiểu rõ, tương lai tốt đẹp như vậy đã không thuộc về mình nữa, nhưng tương lai tốt đẹp đó là Tống Vĩnh Kỳ cho mình, cô không thể nào không chờ mong được.
Mà Kinh Mặc vẫn luôn ở bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến thì hoàn toàn bị lãng quên, cô bé nhìn ba và mẹ tình cảm sâu đậm, đáy lòng cực kỳ chua xót, vì trong tương lai mà Phụ hoàng miêu tả, cô bé là người bị vứt bỏ.