Nhiệt độ trên người Ôn Yến vẫn còn cao, ngự y nói thương thế của cô nhìn qua còn có thể chuyển biến xấu, vì lẽ đó vợ chồng Trấn Viễn Vương gia cũng không phiền cô nghỉ ngơi, căn dặn vài câu liền đi.
Ôn Yến uống thuốc, giấc ngủ hỗn loạn, cảm thấy thân thể một hồi lạnh một hồi nóng, vết thương từng trận đau đớn, sau khi bị mất một lượng máu lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Khi Tiểu Chi hầu hạ cô, đều len lén rơi lệ.
Qua mấy ngày, nhiệt độ cao kéo dài không lùi, các ngự y đều bó tay toàn tập, ngay cả Gia Cát Minh cũng không biết nên dùng dược gì. Vết thương giống như trong vòng một ngày liền đã nhiễm trùng lên mủ, chàng ta hỏi Ôn Yến có thoa về vết thương cái gì hay không, Ôn Yến lắc đầu một cái: “Không có.”
Gia Cát Minh làm nghề y nhiều năm, chưa từng gặp hiện tượng kỳ quái như vậy. Theo lý thuyết chàng ta kê dược đều có tác dụng tiêu viêm cầm máu, trên vết thương có bột phấn tam thất sẽ không lại xuất huyết nữa, thế nhưng vết thương của cô còn không ngừng chảy máu, mà thời điểm chảy máu còn có cả mủ.
Trong lòng Ôn Yến hiểu rõ là chuyện gì, là thân thể này bài xích linh hồn của cô, như trong lúc hôn mê nghe được người kia nói, linh hồn của cô cùng thân thể này vẫn chưa hoàn toàn phù hợp, bây giờ vết thương chậm chạp không lành cũng là bởi vì như vậy.
Cô cảm thấy khủng hoảng, cảm giác mình đại khái không bước qua được, vì lẽ đó, vào lúc tinh thần tốt một chút, cô muốn nhanh chống thi châm cho Tống Vĩnh Kỳ.
Chỉ là hiện tại Tống Vĩnh Kỳ căn bản không tới gặp cô, chàng đại khái cho là mình tranh sủng tự mình hại mình, cho nên đối với cô sinh căm ghét oán hận. Cô phải nghĩ trăm phương ngàn kế lừa chàng lại đây mới được.
Thân thể bài xích càng ngày càng nghiêm trọng, ngày hôm đó, cô mới vừa uống vào thì toàn bộ đều phun ra ngoài, nôn đến nghiêng trời lệch đất, toàn thân hư thoát. Tiểu Chi ở cạnh cô rơi lệ, nói: “Thuốc này không uống vào được, làm sao khỏi bệnh? Quận chúa, ăn một chút cháo rồi lại uống thuốc được không?”
Ôn Yến hít thở sâu một hơi, ngực đau đến độ vận hơi lên cũng không được, cô suy nhược mà nói: “Các người đi mua cho ta ít đồ.”
Tiểu Chi cúi người xuống hỏi: “Lấy cái gì? Người muốn cái gì, Tiểu Chi lập tức đi lấy.”
Ôn Yến khó khăn giơ tay lên, lau khô nước mắt cho cô, lại cười nói: “Đứa ngốc, ta không có chuyện gì, đến, đi hiệu thuốc vì mua cho ta chút đồ…” Âm thanh của cô dần dần thấp xuống, thế nhưng Tiểu Chi vẫn nghe rõ ràng cô muốn cái gì, kinh ngạc trợn mắt lên: “Quận chúa, người muốn mê dược làm cái gì?”
Ôn Yến dùng sức mà hít vào một hơi, nói: “Nhanh đi, đừng hỏi!”
Tiểu Chi gật gù, giúp cô ém kỹ góc chăn, nói: “Ta lập tức đi, rất mau sẽ trở lại.” Nói xong, quay đầu lại bàn giao Tiểu Khê chăm sóc Ôn Yến, lại đi nhà bếp nói ma ma nấu cháo cho Ôn Yến thì ra ngoài.
Buổi tối, Tiểu Chi được Ôn Yến nhờ vả, đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, cô viết một tờ giấy, để Tiểu Chi mang tới, cô biết chàng nhìn tờ giấy này, nhất định sẽ lại đây.
Quả nhiên, Tống Vĩnh Kỳ nhìn tờ giấy này, liền theo Tiểu Chi lại đây.
Đi tới Chỉ Nghi Các, Ôn Yến đã nằm nghiêng tựa ở trường trên giường nhỏ, trên mặt tô phấn rất dày, tô son, cố ý vẽ lông mày, có son môi người xem ra liền có tinh thần rất hơn nhiều.
Cô lại cười nói: “Vương gia đến rồi!” Đây là người mà cô yêu thích, nhưng còn lâu mới có thể có được, lẳng lặng mà ngồi ở nơi cách cô ba trượng, không còn xe đẩy, chàng vẫn ngồi ở trên ghế có lót đệm mềm mà Dương Bạch Phi chuẩn bị cho chàng, trên mặt mang theo vẻ mặt lạnh lùng nhìn kỹ cô: “Xem ra, tinh thần của ngươi không tệ!”
“Có thần y cùng ngự y chăm sóc, ta đương nhiên không có chuyện gì.” Ôn Yến tựa ở trên giường nhỏ, trên mặt mang theo vẻ mặt lười biếng.
“Gia Cát Minh nói rõ ngươi rất nguy hiểm, bản vương bây giờ nhìn thấy ngươi vô cùng tốt.” Chàng nói chuyện ngữ khí rất nặng, mang theo vẻ trào phúng nồng đậm, Ôn Yến sao có thể không hiểu lý lẽ? Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, mơ hồ rất đau, trong lòng chàng, đại khái cũng không mong cô sẽ tốt lên. Đúng, cô chết rồi thì thật tốt, chết rồi, thù của Khanh Nhi liền được báo, chàng cũng toại nguyện.
Mà cô cách cái chết không xa. Cô thậm chí cảm giác được linh hồn của mình đã bắt đầu từ từ cùng thân thể này chia lìa, chỉ là không biết lần này, cô sẽ đi nơi nào. Nếu có thể, đưa cô trở lại hiện đại đi, cô muốn gặp mặt tạm biệt cha mẹ.
“Thần y Gia Cát khuếch đại, ta kỳ thực đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa liền có thể xuống giường.” Ôn Yến nói.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi có tốt hay không, cùng bản vương không quan hệ.”
Đến cùng, không quen chàng lạnh như băng nói chuyện cùng cô như vậy, cô lẳng lặng mà nhìn chàng, sắc mặt ôn nhu cực điểm, nghẹ giọng hỏi: “Trong lòng ngươi, nhất định rất oán hận ta phải không?”
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạo: “Oán hận? Vì cái gì oán hận ngươi? Bản vương đối với ngươi không yêu không hận.”
Ôn Yến ừ một tiếng, lẩm bẩm: “Không yêu không hận được, như vậy coi như ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không thương tâm.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt nói: “Ngươi chết rồi, bản vương sẽ cảm thấy rất giải hận.” Độc ác như vậy, chàng vốn không muốn nói ra khỏi miệng, bởi vì trong tâm chàng cũng không phải cho là như vậy. Thế nhưng khi đối mặt với cô, chàng vẫn không thể hờ hững, đặc biệt là nhớ tới cô dùng châm thương tổn tới mình, cô đang khiêu chiến cực hạn của chàng.
Đáy lòng Ôn Yến khắp nơi bừa bộn, tròng mắt của chàng lạnh đến mức như là một khối hàn băng, cô không cảm giác được nhiệt độ.
Cô nhẹ giọng nói: “Ngươi có thế để cho bọn họ đi ra ngoài không? Ta có lời muốn cùng ngươi nói.”
Tống Vĩnh Kỳ phất tay một cái, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài.
Nhưng Ôn Yến ngẩng đầu đối với cửa Tiểu Chi nói: “Dâng trà cho Vương gia.”
Tiểu Chi theo lệnh, động bước chân bưng trà tới, nàng ổn định tâm thần, đem chén trà đặt ở trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Vương gia xin mời dùng trà.” Sau đó, liền lui ra ngoài đóng cửa lại.
Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày nói: “Khanh Nhi đến cùng có phải là do ngươi hại không?” Chàng nhìn thấy một câu nói trên giấy do Ôn Yến viết, nói cô biết Khanh Nhi là do ai hại, cô biết Tống Vĩnh Kỳ nhất định sẽ đến để hỏi rõ ràng.
Ôn Yến nói: “Vương gia không bằng trước tiên uống một ngụm trà, lẳng lặng nghe ta nói.”
Tống Vĩnh Kỳ không nhịn được nâng chung trà lên uống một hớp, nhẹ tức giận nói: “Nếu không nói, bản vương lập tức đi ngay.”
Ôn Yến nhìn chàng chăm chú, không dám tùy tiện nhúc nhích thân thể, sợ mình lãng phí khí lực, lát nữa sẽ không có khí lực thi châm, ngữ khí nói luôn nhẹ nhàng mềm mại đến khơi gợi lòng thương: “Khanh Nhi không phải do Dương Bạch Lan đẩy xuống hồ, ta khẳng định!” trong đầu cô lưu lại ký ức của Dương Bạch Lan, cho nên cô rất rõ ràng Dương Bạch Lan không có hại Khanh Nhi. Thế nhưng cô cũng không biết là ai đẩy Khanh Nhi xuống hồ, dùng cớ như vậy chỉ muốn lừa chàng lại đây
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng thốt: “Lời này, ngươi nói không dưới 100 lần, ngươi nói ngươi biết là ai đẩy Khanh Nhi xuống hồ, đến cùng là ai?”
Mặt mũi chàng nhu hòa dưới ánh nến có vẻ lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt như hồ sâu, cô nỗ lực tìm tòi nghiên cứu, cũng nhìn không rõ trong đôi mắt ấy đến cùng mang tâm tư gì. Dung nhan tuấn mỹ dung theo căm ghét cùng thiếu kiên nhẫn, còn có một tia thất vọng mà cô có thể nhìn thấy.
Chàng đối với cô thất vọng, mà cô chẵng lẽ không phải là đối với chàng thất vọng thậm chí tuyệt vọng?
Ôn Yến lẳng lặng mà nói: “Vương gia, xin lỗi, ta lừa ngươi, ta cũng không biết là ai đẩy Khanh Nhi xuống hồ.”
Tống Vĩnh Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận cấp tốc tụ lại trên hàng lông mày của chàng, chàng cả giận nói: “Ngươi là cố ý lừa gạt bản vương tới đây?”
Ôn Yến cười khổ nói: “Không sai, ta biết nếu không nói như vậy, Vương gia sẽ không đến đây.”
Tống Vĩnh Kỳ đang muốn nổi giận, bỗng cảm thấy một trận choáng váng đầu, chàng ý thức được cái gì, khoảnh khắc đánh đổ chén trà trước mặt, cả giận nói: “Ngươi bỏ thuốc?” Chàng vẫy vẫy đầu, vận công chống lại, thế nhưng mê dược này do Ôn Yến điều phối qua, vẫn là học từ quyển bách độc mà Gia Cát Minh cho cô, vì lẽ đó dù nội lực của chàng cao bao nhiêu, cuối cùng cũng không chống đỡ được dược lực, mắt tối sầm lại, liền hôn mê bất tỉnh.
Thân thể Ôn Yến lệch đi, chịu đựng lâu như vậy, sức lực của cô hầu như tiêu hao hết.
Cô từ trên giường bước xuống, hầu như vô lực cất bước. Đi tới trước người chàng, cô cầm lấy một cây kéo, cắt áo của chàng, cô thực sự là không có khí lực cởi quần áo, càng đừng nói khiêng chàng lên giường.
Cô biết công lực của chàng thâm hậu, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, cô không còn nhiều thời gian.
Cô nhẹ giọng nói: “Ta biết hiện tại muốn ngươi tin tưởng ta, là một chuyện rất khó, vì lẽ đó ta lựa chọn dùng phương thức này, hi vọng ngươi chớ trách ta.”
Cô lấy châm, hít thở sâu một hơi, bỏ rơi cảm giác mê man đang từng trận ập tới, cô muốn ổn định chính mình, không có khả năng chống đỡ lâu, vì lẽ đó, cô châm bốn châm vào huyệt Bách Hội của mình, khóa lại một đạo khí, để thi châm cho chàng.
Chỉ là mạnh mẽ ép buộc thân thể của chính mình như vậy, hậu quả nhất định sẽ rất nguy hiểm, cô biết, thế nhưng không lo được. Ngay cả thần tiên đều nói cô không bước qua được, trước khi chết, ít nhất cũng phải cứu chàng.
Cô hạ châm rất nhanh, rất chuẩn, đây đều là nhờ công ngày xưa luyện tập, đồng thời dùng thân thể của chính mình làm quen với kinh lạc.
Châm phải dừng lại ở thân thể chàng khoảng chừng một phút, thế nhưng, cô không chống đỡ được, có điều cũng không sao, chỉ cần huyết mạch của chàng được đả thông, như vậy, nội lực của chàng sẽ tự động bứt châm trên người ra.
Cô nằm ở trên ngực chàng, đã không thể di chuyển thân thể của chính mình, nghe tiếng tim đập của chàng, nước mắt cô chảy ra không ngừng, cô biết đại nạn của mình đã đến, cô không tham lam, cô chỉ muốn khoảnh khắc nhu hòa tĩnh lặng này mà thôi. Sau đó, cô sẽ không thấy đau đớn, chàng ở cùng ai cũng được, cô cũng không nhìn thấy.
Có Dương Bạch Phi ở bên cạnh chàng cũng tốt, chí ít nàng ta là thật tâm yêu chàng. Mà cô, một du hồn xuyên qua thời không, xuyên đến có được một lần gặp gỡ đẹp đẽ mà đau xót. Cô cảm kích vị trong cõi u minh kia, là chàng ta để cho mình sống thêm một khoảng thời gian, quen một người nam nhân tính khí không tốt mà đối với cô cũng không tốt lắm.
“Ngươi đối với ta… Thật sự không được, thế nhưng, ta vẫn yêu thích ngươi…” Ôn Yến thở hổn hển, khó khăn nói: “Ta yêu thích ngươi gọi ta Ôn Yến, thế nhưng, ta đối với ngươi, cũng không phải là ôn dịch, mà ngươi trao cho ta, đúng là ôn dịch một hồi trăm phần trăm không hơn không kém, mà căn bệnh này… Đại khái gọi là ái tình!”
Cô nhớ tới thời điểm chàng hôn môi cô ngọt ngào cùng hạnh phúc, bọn họ khi không cãi vã cũng có lúc ngọt ngào. Cô dùng hết toàn lực đẩy thân thể lên, nặng nề ấn ở trên môi chàng.
Dược lực trên người Tống Vĩnh Kỳ đã chậm rãi lui bước, chàng chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng phát hiện môi của mình bị bờ môi lạnh lẽo của cô niêm phong lại, trong đầu bỗng nhiên xoẹt qua một đoạn ký ức, lần thứ nhất cùng cô, chính là bị cô hạ xuống mê tình dược. Nổi giận xông lên đầu, loại thủ đoạn thấp hèn này, cô dĩ nhiên lại dùng? Lại phát hiện quần áo của mình hầu như đều rách thì chàng không cách nào khống chế sự phẫn nộ của chính mình, một cước đá lên người nữ nhân trước mặt mình, cô giống như một cái gối bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên tường rơi xuống đất.
Máu tươi từ khóe miệng cô phun ra, cô nằm trên đất, nhìn chàng đứng dậy, khóe miệng ngậm lấy một vệt cười, một vệt cười kiêu ngạo, phảng phất như một nụ cười vui vẻ kiêu ngạo của bác sĩ sản khoa, nhìn thấy một đứa trẻ con do chính tay mình đỡ đẻ chào đời.
Tống Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn đôi chân của mình, một sự vui sướng dân lên trong lòng, chàng đứng dậy được? Chàng thật sự đứng dậy được?
Nhưng, chàng rất nhanh biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì có một túi kim châm đang nằm lặng lẽ trên mặt đất, mà trên đôi chân của anh, vẫn còn cắm những chiếc kim nhỏ như lông tơ, phát sáng dưới ánh nến.
Chàng gần như hét lên một tiếng, lao tới ôm chầm lấy cô, khuôn mặt cô đầy máu, đầu cô va vào tường, lại đập vào vết thương đã đóng vảy trước đó, máu trên vết thương chảy ra, cơ thể cô mềm nhũn gần như không ôm được, nỗi sợ hãi bao trùm lên trái tim chàng, tầng tầng lớp lớp bao phủ lên chàng, chàng nhớ lại lời nguyền độc ác của mình, hận không thể một đao đâm chết chính mình, chàng hét lên một tiếng: “Không sao, bổn vương lập tức gọi Gia Cát đến, nàng sẽ không chuyện gì đâu.” Chàng ôm cô thật chặt, lớn giọng hét lên một tiếng: “Người đâu, người đâu!”
Cánh cửa bị mở ra, lập tức có mấy người đi vào, Tiểu Chi và ma ma cũng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, khiến họ sợ hãi và lạnh lẽo.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đi mời Gia Cát Minh cùng với ngự y, cũng không biết là ai đã lau sạch máu trên mặt cho Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy người quá nhiều, đôi tai rất ồn ào, chàng chỉ muốn ôm lấy Ôn Yến, một khắc cũng không buông tay. Gia Cát Minh đi tới bắt mạch, đôi mắt hoảng loạn của Tống Vĩnh Kỳ tìm thấy tiêu điểm, chàng nhìn chằm chằm Gia Cát Minh, hỏi: “Cho nàng ấy dùng thuốc, châm cứu, có kim….” Chàng hoảng loạn tìm một chút, vị trí ban đầu để túi kim đã được dọn dẹp, gói kim đã không thấy, chàng hét lên mấy tiếng: “Túi kim đâu? Lấy nó qua đây, nhanh lấy nó qua đây!”.
Đôi mắt của Gia Cát Minh tối sầm lại , đau khổ nhìn chàng: “”Kỳ, nàng ấy không ổn, không cần giày vò nàng ấy.”
“Nói bậy!” Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Yến, hét lên với Gia Cát Minh: “Ngươi là thần y ở đâu? Rõ ràng vẫn còn thở, ngươi lại nói nàng ấy không ổn, ngươi qua đây!” Chàng hét lên với ngự y đang run rẩy đứng bên cạnh.
Ngự y cẩn thận bước đến xem mạch, kết quả, đôi mắt mờ dần, cuối cùng, chuẩn đoàn của hắn cũng giống với Gia Cát Minh.
“Cút…” chàng giận dữ gầm lên một tiếng: “Tiểu Tam tử, nhanh vào cung mời ngự y đến đấy!”
Gia Cát Minh buồn bã nói: “Kỳ, hãy nói gì với nàng ấy đi!” điều này có nghĩa là nếu bây giờ không nói, sẽ không còn cơ hội để nói.
Gia Cát Minh đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Tống Vĩnh Kỳ ngồi trên giường ôm Ôn Yến.
Ôn Yến đã rất yếu rồi, một chân của Tống Vĩnh Kỳ đá vào bụng cô, đầu va vào tường, vết thương trên chân không ngừng chảy máu, toàn thân giống như nỗi đau bị dao đâm, cô run rẩy, cả cơ thể lạnh lẽo, thậm chí môi còn run cầm cập. Đôi mắt cô dần mờ đi, trước mắt cô dường như xuất hiện một đồng cỏ rộng lớn, mênh mông bát ngát, màu xanh ngọc rất hợp với bầu trời xanh, những đám mấy trắng như bông gòn, càng làm bầu trời xanh dường như được một bàn tay nhuộm thành một dải tơ lụa màu ngọc bích.
Nước mắt chàng rơi trên gò má lạnh lẽo của cô, có cảm giác ấm áp, cô muốn vươn tay ra lau nước mắt cho anh, kêu anh không cần khóc, cô sớm đã chết qua một lần rồi, không đáng để anh đau lòng vì cô.
Nhưng, cô dường như một hơi cũng không phát ra được, chỗ nào còn nói được, cổ họng không ngừng có chất lỏng ngọt ngào trào lên, từ khóe miệng chảy ra, cô không biết bản thâm mình vốn không còn nhiều máu như vậy, có thể chảy rất lâu như thế. Chàng không ngừng lau máu trên khóe miệng cho cô, đôi tay run rẩy, cúi xuống hôn lên môi cô, chàng rất hận, hận cô cũng hận chính bản thân mình, thời khắc này, chàng biết không phải là vì tranh thủ tình cảm, mà là vì chữa trị chân cho anh. Mà chàng, lúc cô bị thương nặng, vậy mà không một lần đến thăm cô.
Chàng hận cô vì sao phải làm như vậy, phải mạo hiểm mạng sống của bản thân, chàng thà ngồi xe lăn suốt đời còn hơn phải để cô chết.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, một câu nói cũng không trọn vẹn: “Chàng….nhớ, ta tên….Ôn Yến…” cô thở hổn hển, tóc mai ướt đẫm, có mồ hôi cũng có máu, tay chàng đặt trên trán cô, có chút run rẩy.
Chàng lo lắng nói: “Bổn vương biết, bổn vương vẫn luôn biết.” Vừa rồi lúc chàng bất tỉnh, dường như chàng nghe thấy cô ở bên tai chàng nói cô thích chàng gọi cô là Ôn Yến, cô nói cô thích chàng, cô thích trận bệnh dịch lần trước, trận dịch bệnh đó, được gọi là tình yêu.
Một nụ cười giống như hoa mộc lan lấp đầy khóe miệng ấm áp của cô, cô cả người như bị hạ đường huyết do bị mất máu, dường như vừa được vớt từ trong nước ra, nhợt nhạt mà thuần khiết nhìn chàng, nụ cười của cô dần biến mất, đôi mắt cô từ từ khép lại, thì thầm: “Được rồi, ta có thể đi đến thảo nguyên, đuổi theo người thiếu niên….”
Đầu cô, từ cánh tay anh nặng nề rủ xuống.
Khóe miệng cô vẫn nở một nụ cười tươi, dường như cô thật sự muốn đuổi kịp người thiếu niên trẻ tuổi.
Tiếng than khóc của chàng xuyên thấu mấy tầng mây, lên tận chín tầng mây: “Ôn Yến….”
Dương Bạch Lan sớm đã chết rồi, mà Ôn Yến cũng đã chết từ lâu rồi, giờ đây đều chết rồi, không biết là Ôn Yến hay là Dương Bạch Lan, không có ai biết, không có ai biết…..
Vào ngày Ngự Huy quận chúa Ninh An vương phi Dương Bạch Lan nhập liệm, Ninh An vương gia Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy thi thể của vương phi, bất luận là ai khuyên bảo cũng không cho nhập liệm, chàng lẩm bẩm: “Nàng ấy sẽ tỉnh lại, lúc ở núi nàng ấy cũng đã chết, cuối cùng vẫn tỉnh lại, nàng ấy sẽ tỉnh lại….các người ai cũng không được phép chạm vào cô ấy!”.
Chàng ôm cô suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, chàng vẫn ngoan cố tin rằng cô sẽ tỉnh lại, ngay cả khi cơ thể trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc, chàng vẫn ngoan cố tin tưởng.
Không có bất cứ lý do gì, chàng chỉ là không nỡ để cô ngủ trong quan tài lạnh lẽo, chôn sâu dưới lòng đất.
Cô đã kể cho chàng nghe một câu chuyện ma, cô nói rằng trên thế giới có ma quỷ, chàng tin, nên, chàng biết ngay cả khi cô không tỉnh lại, linh hồn của cô cũng sẽ trở lại.
Chàng đợi, chờ đợi một cách ngu ngốc.
Hoàng đế đã tự mình ra khỏi cung, Ôn Yến chết rồi, ông cũng rất đau lòng, nhưng, hoàng thân cũng nên có phong thái của một hoàng thân, ôm thi thể của vương phi không cho nhập liệm, cô ra đi cùng không an lòng, như vậy còn ra cái gì nữa?
Tống Vĩnh Kỳ cả đời này không bao giờ nổi loạn chống lại phụ hoàng, nhưng lần này, thậm chí hoàng đế tự mình đến khuyên bảo, thậm chí còn trách mắng, chàng cũng không buông tay, anh nhìn hoàng đế với một đôi mắt đầy tuyệt vọng và mệt mỏi, điên cuồng nói: “Phụ hoàng, khoan dung cho nhi thần làm càn một lần, nhi thần không muốn buông nàng ấy ra.”
Hoàng đế tức giận nói: “Con cũng biết là làm càn sao? Bạch Lan đã đi rồi, con làm như này linh hồn của cô ấy cũng không được yên, tội gì mà phải làm khổ mình như thế?”
“Con chính là muốn linh hồn của cô ấy không yên, cô ấy biết con đau lòng, cô ấy sẽ quay lại, phụ hoàng, là con chính tay giết chết cô ấy, cô ấy đã cứu con, chữa khỏi chân của con, con lại hại chết cô ấy. Con không cần mắc nợ cô ấy, con phải trả những gì con đã nợ cô ấy trong cuộc đời này, phụ hoàng, lúc cô ấy ở trên núi, vì hái có linh hồn, rơi xuống hồ nước đã chết một lần, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn sống lại, người hãy để cho cô ấy từ từ tỉnh lại, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Hoàng đế giận giữ nói: “Càn quấy! Người chết rồi lam sao có thể hồi sinh?” ông lùi lại một bước, lệnh cho những cảnh vệ phía sau: “Các người kéo vương gia ra, đưa vương phi nhập liệm.”
Cảnh vệ được lệnh, đi về phía trước, Tống Vĩnh Kỳ hung ác đưa một con dao găm lên cổ, nhìn hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nếu người ép nhi thần một lần nữa, nhi thần liền đi theo cô ấy.”
Hoàng đế nghiêm nghị nhìn chàng, ở đâu đó trong lòng ông chợt dịu lại. ông cũng từng trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ như vậy, cũng có một tình yêu đẹp như vậy. Làm sao ông có thể không hiểu chàng chứ?
Giọng nói ông dịu lại, thở dài nói: “Đứa trẻ này, lúc cô ấy còn sống, con đã khiến cô ấy cảm thấy không an toàn, bây giờ cô ấy đi rồi, con còn không để cô ấy ra đi thanh thản sao?”
Trí Viễn vương gia cũng đến, ngày hôm đó chàng cũng suýt nữa là mất đi vương phi, sự tuyệt vọng này chàng cũng hiểu, vậy nên, hôm nay thấy Tống Vĩnh Kỳ như vậy, trong lòng chàng cũng rất buồn, đi tới cầm tay Tống Vĩnh Kỳ nói: “Đệ nhìn cô ấy, trên môi vẫn còn nở nụ cười, cho thấy lúc cô ấy ra đi cũng không có trách cứ đệ. Cô ấy dùng chính thân thể của mình để thử kim, rõ ràng biết sẽ xảy ra chuyện, cô ấy vẫn làm như thế. Cô ấy muốn đệ trở nên tốt đẹp hơn, đệ đau khổ như này, chính là hoàn toàn thất bại, không phải là hạnh phúc thay cô ấy.”
Nước mắt Tống Vĩnh Kỳ không ngừng rơi xuống, chàng lẩm bẩm nói: “Đệ thà cả đời này không đứng dậy được, đệ cũng không muốn cô ấy đi, hoàng huynh, đệ rất hận nàng ấy, nàng ấy vì sao lại tự mình đưa ra cách thức này.”
Trí Quốc vương gia có chút đau xót, trong đầu nhớ lại đều là một Ôn Yến can đảm, một người phụ nữ tốt như vậy, vậy mà lại bạc mệnh như thế, cô y thuật cao siêu, lại không cứu được chính mình. Chàng đau lòng nói: “Hoàng huynh biết đệ khó chịu, nhưng hoàng đệ, chung quy cô ấy cũng có con đường mà mình phải đi, đệ yêu cô ấy cũng được, hận cô ấy cũng được, sau này đều hãy để trong lòng, được không?”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Đệ không làm được.”
Trí Quốc vương gia thở dài một tiếng: “Vậy, đệ dừng trách hoàng hunh!” Chàng bất ngờ ra tay, đánh vào sau gáy Tống Vĩnh Kỳ một cái, Tống Vĩnh Kỳ rất tứ giận, lại không thể đánh lại lập tức bóng tối xuất hiện. Khoảnh khắc chàng ngã xuống đất, chàng rõ ràng rất tuyệt vọng, sau này chàng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Sau khi chàng tỉnh lại, đã là việc của ba ngày sau, ba ngày này, Trí Viễn vương gia vẫn luôn cho chàng uống thuốc an thần, khiến chàng nghỉ ngơi thật tốt.
Chàng tự nhốt mình trong nhà tang lễ, ai cũng không gặp.
Nửa tháng sau, phụ thân của Dương Bạch Lan là Hầu gia đến vương phủ, Tống Vĩnh Kỳ đi ra gặp ông.
Khi hai người gặp nhau, đều có một loài cảm giác như cách cả một thế hệ. Hầu gia già hơn rất nhiều, mà Tống Vĩnh Kỳ tiều tụy, hốc hác giống như một con ma, râu rất dài chưa cạo, quần áo nhàu nát, hốc mắt trũng xuống và khuôn mặt gầy đi rất nhiều.
Vì cái chết của cô gái kia, bọn họ đều có cùng một nỗi đau.
Hầu gia nhìn anh, trong ánh mắt có sự thương hại, khàn giọng nói: “Đau lòng thì cứ đau lòng, luôn phải chăm sóc sức khỏe của mình.”
Tống Vĩnh Kỳ “Ừ” một tiếng, cúi đầu, không dám nhìn Hầu gia. Chàng tự trách mình, chàng cho rằng chính bản thân đã hại chết Ôn Yến.”
Hầu gia thở dài một tiêng: “Thực ra, Bạch Lan đã đi từ hai tháng trước rồi, chúng ta vẫn luôn biết vị vương phi trong vương phủ không phải là Bạch Lan.”
Tống Vĩnh Kỳ ngước nhìn Hầu gia một cách khiêm tốn, vội vàng hỏi: “Ý của nhạc phụ đại nhân là gì?”
Ánh mắt Hầu gia trôi theo phương xa, vẻ mặt vô cùng đau đớn, ông chậm rãi nói: “Trước khi con cưới Bạch Lan, Bạch Lan đã từng quay lại, chúng ta xảy ra một cuộc cãi vã lớn, con bé nói chúng ta đáp ứng chuyện hôn sự này, chính là muốn bức chết nó. Lúc đó, chúng ta cho rằng con bé chỉ nói thế, không ngờ được lúc đó con bé đã toan tính trong lòng nhất định phải chết. Kết quả, chính vào buổi tối trước hai hôm các con thành hôn, vợ chồng chúng ta vừa nằm xuống, liền nhìn thấy con bé trở về, con bé uyển chuyển nói cảm ơn công lao dưỡng dục của chúng ta, con bé liền rơi đi. Lão phu tận mắt nhìn thấy con bé biến mất, chính lúc tan biến ở trước mắt lão phu, lão phu biết, lúc đó con bé đã chết rồi.
Tống Vĩnh Kỳ ngơ ngác: “Vậy, các người vì sao không lập tức đến vương phủ điều tra thăm dò?”
Đôi mắt Hầu gia ướt đẫm, chớp chớp mắt, cười khổ nói: “điều tra thăm dò? Trên thực tế, chúng ta vẫn luôn để ý cô ấy, trong lòng cũng hiểu cô ấy không phải là Bạch Lan, chỉ là, cô ấy mạo danh thân phận của Bạch Lan sống trên thế giới, đối với vợ chồng chúng ta, đến cuối cũng là một loại an ủi, vậy nên không có vạch trần.”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ dâng lên một trận sóng lớn, rất lâu cũng không thể tin được.
“Ta tên Ôn Yến!” bên tai vang lên giọng nói của cô.