Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kinh Mặc, người vào bằng cách nào vậy, có phải là tìm được lối ra rồi không?” Thiên Sơn không biết Ôn Yến và cô bé đang thì thầm chuyện gì, nàng thấy hai người không nói gì nữa, nên chạy tới hưng phấn hỏi Kinh Mặc.

Kinh Mặc đột ngột xông vào đã làm tất cả mọi người bên trong nhìn thấy được hy vọng, bọn họ hy vọng biết được tin tức về lối ra từ Kinh Mặc, cho nên Thiên Sơn vừa hỏi xong, bọn họ đều nhìn chằm chằm Kinh Mặc, Kinh Mặc lại nhìn sang Ôn Yến, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Mẹ đã căn dặn hai tỷ đệ, không được để người khác biết bọn họ có dị năng trong người, nhưng giờ ngoài lý do đó ra, cô bé thật sự không nghĩ ra cách giải thích nào khác.

Thiên Sơn thấy Ôn Yến nhíu mày, bỗng ngộ ra, nàng rất hối hận về sự kích động vừa nãy của mình, vội nói: “Có phải người lại leo lên núi chơi, rồi rơi xuống đây không? Cũng may có thuộc hạ và môn chủ ở đây, lỡ tiêu chủ rơi ngã thì làm thế nào?”

Kinh Mặc chưa kịp phản ứng lại, Thiên Sơn đã tới trước mặt, giả vờ kiểm tra người cô bé, cô bé bỗng ngộ ra, nhào vào lòng Thiên Sơn khóc lớn: “Dì, cuối cùng ta cũng tìm được mọi người rồi, khó khăn lắm mới leo lên tới núi, nhưng trời lại đổ mưa, đường trơn trượt, ta lại không tìm được đường xuống núi, nên rơi xuống đây, cũng may mọi người đều ở đây, nếu không ta đã chết rồi…”


Kinh Mặc vừa khóc vừa nói, mọi người đang hy vọng chuyển thành thất vọng, trái tim phập phồng của Thiên Sơn và Ôn Yến cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cũng may Kinh Mặc chỉ là một đứa trẻ, nên khóc nói ra những lời này xong, mọi người cũng không nghi ngờ gì nữa, niềm vui khi cô bé xuất hiện cũng biến mất theo.

“Mọi người tiếp tục tìm đi, nếu không tìm thấy lối ra, thì tìm thấy đường leo lên núi cũng được.” Vạn An thấp giọng căn dặn người trong Phi Long Môn, mặc dù hắn cũng cảm thấy sự xuất hiện của Kinh Mặc khá kỳ lạ, nhưng nếu đây là quyết định của môn chủ và Thiên Sơn, hắn chỉ có thể nghe theo, nhanh chóng di chuyển sự chú ý của mọi người.

“Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi, con muốn đi ngủ, mẹ dẫn con vào hang động ngủ được không?” Kinh Mặc nhìn người liên tục quan sát mình, khẽ nói với Ôn Yến.

Đương nhiên cô biết dụng ý của Kinh Mặc, cô bế cô bé vào một hang động cách đó không xa, Kinh Mặc áy náy nói với cô: “Mẹ ơi, con sai rồi, vì quá lo lắng cho mẹ, nên con mới vào đây xem thử, giờ con ra ngoài tìm Trọng Lâu, cùng đệ ấy mở núi ngay.”

“Mở núi? Chẳng lẽ ngọn núi này thật sự không có lối ra à?” Ôn Yến không dám tin vào tai mình, cô luôn nghĩ rằng lối vào lúc trước là một cơ quan, chỉ cần tìm được cơ quan, bọn họ có thể ra ngoài.

“Mẹ ơi, đây quả thật là một cơ quan, nhưng cơ quan này đã sát hợp vào ngọn núi, nên mẹ chỉ có một cách phá núi để ra ngoài.”



“Hai người các con…” Giờ Ôn Yến mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, để hai đứa trẻ mở núi, khó tránh khỏi hơi quá…

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, tụi con sẽ cứu mẹ ra ngoài.” Kinh Mặc thấp giọng bảo đảm, rồi lặng lẽ biến mất, Ôn Yến định căn dặn cô bé mấy câu, nhưng không đợi cô mở miệng, cô bé đã đi mất tăm rồi.

Cô cảm thấy tim mình như bị ai đó xé ra, đau đến mức không từ nào có thể diễn tả được.

Cô luôn muốn làm chỗ dựa chống cả bầu trời cho các con nhưng kết quả chúng lại hết lần lần đến lần khác không quản nguy hiểm, dũng cảm xông vào cứu cô.

Cô chưa từng có cảm giác bản thân bất lực thế này, sự hổ thẹn với các con như cơn sóng thần bao trùm lấy cô.

Ôn Yến hiểu rõ, giờ cô chỉ có thể giúp các con mình một tay, để bọn trẻ không quá vất vả vì mình, cô đi ra ngoài hang động, căn dặn Vạn An: “Dặn mọi người đi lấy binh khí chế tạo tới đây, nghe thấy bên ngoài chỗ nào có tiếng động, thì khởi công chỗ đó, cho dù phải dịch chuyển từng khối đá, chúng ta cũng phải dịch ra một lối đi trên ngọn núi này.”

“Môn chủ…”Vạn An hơi khó xử, hắn cảm thấy quyết định này của Ôn Yến quá liều lĩnh, chỉ dựa vào mấy người bọn họ lúc này đã không còn bao nhiêu sức lực, dịch sao nổi các khối đá lớn vậy chứ.

“Ngươi không muốn bó tay ngồi chờ chết thì đi làm đi, bảo Thiên Sơn đi thông báo cho người Phi Long Môn ở bên ngoài biết, để phối hợp hành động với Kinh Mặc và Trọng Lâu.” Ôn Yến nói rất khẽ, nhưng lại mang sức nặng ngàn cân, lúc nghe cô nhắc đến tên hai đứa trẻ, Vạn An hiểu ngay.

Kinh Mặc không ở trong hang động, cô bé đã ra bên ngoài, cô bé có di năng, có thể tự do ra vào núi, nên bọn họ chắc chắn sẽ được cứu, giờ việc họ cần phải làm là tự cứu mình.

Vạn An căn dặn người Phi Long Môn phân phát vũ khí đã rèn đúc trong núi cho mọi người, rồi dẫn người đi tìm xem bên ngoài chỗ nào có tiếng động, vừa nghe thấy tiếng động đã hạ lệnh mọi người nhanh chóng đào bới.

Mọi người nhìn vẻ mặt kiên định của Vạn An, lại nghe thấy ngoài núi có tiếng động, những nghi ngờ ban đầu đều biến thành hy vọng.

Bọn họ biết rõ, có người đang cố gắng cùng bọn họ, cứu họ ra ngoài, cho dù bọn họ không biết mình phải đào bao lâu, nhưng chỉ cần có hy vọng, bọn họ sẽ cố gắng.



Ôn Yến cũng đi theo dịch chuyển đá với họ, khuôn mặt xinh đẹp mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt lại kiên định sáng rực như sao.

Cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và bọn trẻ ngày càng gần, đáy lòng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm và hiểu chuyện của hai con.

Nhưng cô không biết rằng, lúc bọn họ gần nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, lúc sắp gặp được hai đứa trẻ tay rách vì bị đá cào xước thì chúng gặp khó khăn.

“Các ngươi dám phá núi, không muốn sống nữa à?” Người nói là Vu Chính Mẫn, quan huyện ở Khắc Châu, y sai người tới bao vây mấy người đang phá núi lại.

“Núi này không phải của nhà ông, ta muốn phá núi thì liên quan gì đến ông.” Kinh Mặc nghe y nói thế thì không vui.

“Quan phủ có quy định không được đào bới lung tung ngọn núi này.” Vu Chính Mẫn thấy một đứa trẻ nói chuyện kiêu ngạo với mình, thì vẻ mặt càng khinh thường hơn.

“Kinh Mặc, quan phủ là ai thế? Có lớn hơn phụ hoàng không?” Trọng Lâu nghe y nhắc đến quan phủ thì trong lòng vui mừng khôn xiết, cậu bé lớn tiếng hỏi cô bé, lúc nói còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Phụ hoàng.

“Trọng Lâu, đệ quên rằng đệ đã cho ngọn núi này cho tỷ sao, cho nên ngọn núi này, tỷ muốn làm gì thì làm, không cần để ý tới quan phủ gì đó.” Kinh Mặc vẫn nhớ đến chuyện phân chia giang sơn với đệ đệ, ngọn núi này vốn là của cô bé, sao cô bé phải nghe lời quan phủ, ngay cả Phụ hoàng, bé cũng không muốn nói.


Vu Chính Mẫn nghe đoạn đối thoại của hai đứa trẻ thì trong lòng hơi hoang mang, nhất là hai từ Phụ hoàng kia, cặp sinh đôi trước mặt có tuổi tác tương đương nhau, khuôn mặt cũng khá giống nhau.


Rất có thể bọn chúng là con của Hoàng thượng, nhưng…


Vu Chính Mẫn do dự một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với nha dịch phía sau: “Các ngươi mau bắt hai đứa trẻ giả mạo hoàng tử, công chúa này lại cho ta.”


Đương nhiên nha dịch không biết âm mưu của y, bọn họ chỉ nghe theo lệnh quan trên, định bắt bọn trẻ lại, sao người trong Phi Long Môn có thể để cho họ bắt cặp sinh đôi đi được, lúc nha dịch tới gần, bọn họ nhanh chóng bảo vệ hai đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK