“Tống Kinh Mặc, nếu như ta không thể nào còn sống mà quay về nữa…” Hứa Kế Thành đột nhiên mở miệng, đây chỉ là một ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, nhưng vẫn khiến hắn không nhịn được mà hỏi ra khỏi miệng.
“Ta sẽ cầm của cải trong nhà ngươi dùng làm đồ cưới nở mày nở mặt mà tái giá, ngươi cảm thấy Đại hoàng tử thế nào? Mặc dù có hơi ngốc một chút nhưng lại đối xử với ta chắc chắn tốt hơn người đối xử với ta.” Kinh Mặc không chút để tâm nói ra những lời như đao, hết con này đến con khác cắm vào lòng Hứa Kế Thành. Hứa Kế Thành chỉ có thể vờ như trấn định, hắn nhìn Kinh Mặc, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười quái dị. Hắn lại nhìn Kinh Mặc, nói ra từng câu từng chứ với nàng: “Yên tâm, vì không để Vương phi đạt thành ý nguyện, ta sẽ sống sót thật tốt. Khi nào ngươi còn ở lại Thành Vương phủ này, ngươi chính là Thành Vương phi, Thành Vương phủ này và cả các nữ nhân trong phủ này đều là trách nhiệm mà ngươi phải gánh vác, nếu như các nàng ấy xảy ra chuyện gì thì ta đều tính hết lên đầu ngươi.”
Lời nói sau cùng rõ ràng là lời uy hiếp, thế nhưng lời như thế lại khiến Kinh Mặc yên tâm, nàng lại càng chắc chắn rằng hắn thật sự vô tình với mình, những năm gần đây chẳng qua là tự nàng đơn phương mà thôi.
Ngẫm lại những người bị hắn tính toán cầu thân, Kinh Mặc cảm thấy chính nàng mới là một trò hề.
Cuối cùng Hứa Kế Thành vẫn không dám ở lại thêm chút nào, hắn đã không khống chế nổi cái miệng của mình, hắn không biết rồi mình sẽ lại nói ra những lời ác độc nào nữa. Hắn biết rõ, ấn tượng về hắn trong lòng Kinh Mặc chắc hẳn đã kém vô cùng rồi, phần lý trí còn sót lại của hắn nhắc nhở hắn rằng chỉ có rời đi mới cứu vãn nổi khoảng trống giữa hai người họ.
Hứa Kế Thành rời đi, hay nói đúng hơn là chạy trốn. Ban đầu hắn còn dự định sẽ nói chuyện ổn thỏa với Kinh Mặc, sau đó hắn sẽ đợi chờ Kinh Mặc. Nhưng khi đối mặt với Kinh Mặc, điều duy nhất hắn làm lại là làm lộ ngay nanh vuốt của mình. Đây không phải là kết quả mà hắn mong muốn.
Không biết tại vì sao, lời hắn nói ra lại đi ngược lại với những gì hắn nghĩ trong lòng.
Có lẽ trong mắt Kinh Mặc chỉ là mười mấy năm si mê lưu luyến, còn đối với hắn lại là bỏ ra toàn bộ, hắn không muốn để Kinh Mặc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, cho nên hắn mới muốn ngụy trang trước mặt Kinh Mặc…
Chỉ là Hứa Kế Thành chưa từng trải qua chuyện tình cảm lại không biết rằng, lớp giáp này không thể bảo vệ được hắn, nó chỉ làm tổn thương người mà hắn yêu thương nhất.
Chỉ là chờ đến khi hắn hiểu rõ mọi chuyện thì đã quá trễ.
Còn Kinh Mặc, nàng nhìn theo bóng lưng Hứa Kế Thành rời đi, trong lòng đều đang rỉ máu.
Nếu như không phải hắn muốn chiếm lợi từ nàng, nếu như không phải còn đang băn khoăn về mấy nữ nhân ở Quần Phương Viên thì nàng đã thật sự sẽ nói một tiếng thuận buồm xuôi gió, bảo trọng gì đó rồi. Nàng vẫn luôn lo cho sức khỏe của hắn, năm xưa khi bị thương ở biên giới phía Nam, sức khỏe của hắn vẫn luôn không tốt.
Nhưng đến tận khi hắn rời đi vẫn không quên mấy nữ nhân ở Quần Phương Viên, hắn tìm đến nàng bất quá chỉ là muốn lợi dụng thân phận công chúa Đại Lương của nàng để bảo vệ cho Vương phủ của hắn và nữ nhân của hắn mà thôi…
Khi Lãnh Tố đi vào, Kinh Mặc vẫn còn đang ngây người, trên mặt vẫn còn nước mắt ướt đẫm.
“Công chúa, có phải tên Hứa Kế Thành kia lại ức hiếp người không, ta phải đi trừng trị hắn, ta…” Trong lòng Lãnh Tố quá nhiều sự oán hận muốn bộc phát.
“Lãnh Tố, gọi Dạ Nhất đến đây.” Kinh Mặc không trả lời mà chỉ khẽ nói.
“Công chúa, hắn là người của Hứa Kế Thành, người…” Kinh Mặc không có cảm giác gì khác với Dạ Nhất, nhưng Lãnh Tố thì vẫn xem Dạ Nhất như kẻ địch, tất cả oán khí trong lòng nàng ta gần như đều trút hết lên người Dạ Nhất.
“Ta biết, ngươi gọi hắn đến, ta tất nhiên là có chuyện để cho hắn làm.”
Mặc dù Lãnh Tố không muốn lắm nhưng nàng ta vẫn nghe lời mà gọi Dạ Nhất sang. Từ sau khi Dạ Nhất biết Chu thị mang thai, hắn ta cũng có mấy phần cảm thông cho Kinh Mặc, nhất là sau khi nhìn thấy nàng vừa khóc xong, hắn không nhịn được mà mở miệng nói: “Vương phi, nếu như ngài thấy Chu thị không vừa mắt thì thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay, người không cần phải khiến bản thân uất ức như thế.”
Kinh Mặc hơi kinh ngạc nhìn vào thuộc hạ luôn tâm niệm trung thành với Hứa Kế Thành, hắn ta nói ra những lời ấy, đúng thật khiến Kinh Mặc phải kinh ngạc vô cùng.
Kinh Mặc không hề biết rằng đám thị vệ hầu hạ bên cạnh Hứa Kế Thành như Dạ Nhất đều biết rõ về chấp niệm của Hứa Kế Thành đối với Kinh Mặc. Ngày xưa, chỉ cần là người nào khiến Kinh Mặc không thoải mái thì Hứa Kế Thành sẽ ngay lập tức diệt trừ, lần này có hắn ta làm thay, dù Hứa Kế Thành không vui thì cũng sẽ không nghiêm trị.
Mà Dạ Nhất muốn làm như thế cũng vì tư tâm của mình. Hắn ta không hi vọng gia của mình lại bị một nữ nhân như Chu thị mê hoặc, so với Kinh Mặc công chúa, Chu thị thật sự không đáng nhắc tới.
“Đây là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm, ta gọi ngươi đến là vì có chuyện phân phó cho ngươi làm, dù có phải mất đi tính mạng thì ngươi cũng phải cam đoan làm cho bằng được.” Kinh Mặc khẽ nói, vẻ mặt khi nhìn vào Dạ Nhất đã trở nên trịnh trọng.
Dạ Nhất khá kinh ngạc, bởi vì hắn ta biết rõ Kinh Mặc không tin tưởng mình, nếu không mấy ngày nay người sẽ không làm như không thấy mình.
Nhưng hôm nay lại muốn giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng đến thế, điều này…
“Ngoại trừ người của ngươi, ta sẽ cho ngươi thêm mười tinh anh của Phi Long môn, ngươi dẫn theo bọn hắn, âm thầm bảo vệ cho an nguy của Hứa Kế Thành, bất kể giá nào cũng phải giúp hắn còn sống quay về.”
Kinh Mặc mang thái độ trịnh trọng nói ra những lời này, lúc nói chuyện, nàng nhìn thẳng vào Dạ Nhất. Còn Dạ Nhất, hắn ta không thể tin nổi mà nhìn vào Kinh Mặc sau khi nàng dứt lời, hắn không ngờ nhiệm vụ mà Kinh Mặc giao cho mình lại là bảo hắn ta đi bảo vệ chủ tử của hắn ta.
Kinh Mặc lựa chọn mình là đúng, bởi vì không có một người nào trung thành với chủ tử hơn hắn ta…
Hắn ta sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cho chủ tử.
Chỉ là, trong nháy mắt sau khi sự khiếp sợ vơi đi, hắn ta lập tức mở miệng cự tuyệt, lại một lần nữa hắn ta quên mất hiện tại hắn ta đã là người của Vương phi.
“Vương gia ra lệnh cho ta phải bảo vệ cho Vương phi thật tốt, Vương phi hiện tại chính là chủ tử duy nhất của Dạ Nhất.” Dạ Nhất đáp lời, chỉ là câu nói này lại chân thành hơn rất nhiều so với câu nói trước đó. Một Vương phi vì tính mạng của Vương gia mà lo lắng không yên, hắn ta muốn trung với người này từ tận đáy lòng.
“Dạ Nhất, ta chấp nhận lòng trung thành của ngươi, bảo vệ tốt cho Vương gia, đây chính là nhiệm vụ mà ta trao cho ngươi, có thể hoàn thành được không? Nếu như không thể hoàn thành, ta tất nhiên sẽ tìm đến người khác có thể hoàn thành. Chỉ là, người trong tay ta, ngươi thích hợp nhất.”
“Thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Dạ Nhất bị ba chữ thích hợp nhất làm rung động, hắn ta không còn do dự nữa mà quỳ gối xuống đất nhận mệnh lệnh.
Vương gia sắp xuất phát rồi, ngươi đưa theo mấy người này lập tức đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.” Kinh Mặc cầm tờ giấy có viết tên vài người trên đó đưa cho Dạ Nhất.
“Vương phi, sau khi Vương gia rời đi, trong Vương phủ nguy hiểm trùng trùng, người cũng phải bảo trọng đấy.” Dạ Nhất nhận tờ giấy, nhìn tên thuộc hạ của Phi Long môn trên đó, đáy lòng càng rung động không thôi. Mấy ngày nay hắn đã được chứng kiến bản lĩnh của mấy người này, bọn họ chính là tinh nhuệ của Phi Long môn, Vương phi để hắn ta mang theo lực lượng tinh nhuệ nhất trong tay mình đi, thế nghĩa là an nguy của người sẽ không được đảm bảo.
“Yên tâm, ta tốt xấu gì cũng là công chúa Đại Lương, hoàng thượng các ngươi có giày vò ta cũng sẽ không giày vò đến nổi cướp luôn cái mạng của ta được.” Lúc Kinh Mặc nói còn lơ đễnh cười cười.
“Vương phi, còn đám nữ nhân kia trong Quần Phương viên…” Dạ Nhất muốn khuyên Kinh Mặc, để nàng nhân lúc Vương gia chưa kịp nhớ đến mà tìm cách đuổi đám nữ nhân đó đi. Nhưng dù có thế, một thị vệ như hắn ta còn chưa phải là một thị vệ mà Kinh Mặc hoàn toàn tín nhiệm, hắn ta không biết phải nói thế nào.
Thế nhưng sự khó xử của Dạ Nhất lại khiến Kinh Mặc hiểu thành ý khác, nàng không ngờ rằng không chỉ có Hứa Kế Thành không yên tâm, mà đến cả thị vệ thân cận của hắn cũng không yên lòng về đám nữ nhân ở Quần Phương viên.
“Tống Kinh Mặc ta đây muốn che chở vài người cũng chả sao hết, các ngươi cứ tên tâm.” Mặc dù trong lòng nàng đã đắng nghét, nhưng nếu đã là người mà Hứa Kế Thành che chở, nàng chỉ có thể thuận tay bảo vệ. Vậy thì đến lúc nàng rời đi cũng có thể xem như là ân tình mà Hứa Kế Thành nợ mình.
Dạ Nhất biết Kinh Mặc đã hiểu nhầm, hắn ta muốn giải thích nhưng nói thế nào không cũng nói rõ cho được…
Sau đó, hắn ta dứt khoát không nói gì nữa, Vương gia đã làm Vương phi hiểu lầm, thế thì cứ để Vương gia tự mình giải thích là được…
Về sau này nữa, mỗi khi nhớ đến lần do dự này của mình, Dạ Nhất đều thấy hối hận không thôi, nếu như lần này hắn ta giải thích cho rõ ràng tử tế thì sau này giữa Vương gia và Vương phi đâu đến nỗi…
Chỉ là, đây đều là những chuyện sau này…