Ôn Yến khuyên rất lâu thì mới được, tiếp theo là tự thuật lại, không ngoài dự đoán là hỏi Ôn Yến những năm này sống như thế nào.
Khi biết Ôn Yến sinh được một cặp song bao thai, bọn họ không biết đã vui mừng bao nhiêu.
Ôn Yến cũng gặp được đệ đệ của mình rồi, đôi mắt như trân châu lưu động đó rất hiếu kỳ nhìn Ôn Yến.
“Thật đáng yêu!” Ôn Yến trêu chọc đứa bé, đứa bé mới được mấy tháng, dáng vẻ mập mạp, nhưng rất giống đồ ăn vặt biết động đậy.
Tĩnh Quốc Hầu phu nhân nhìn Ôn Yến tràn ngập tình yêu thương, lại nhìn con trai của mình: “Giống con lúc còn bé, con lúc nhỏ cũng mập mạp như thế này.”
Ôn Yến hơi ngây người, sau đó liền hiểu ra, đứa bé này là giống Dương Bạch Lan.
Chẳng lẽ, Tĩnh Quốc Hầu phu nhân thật sự chưa từng nghi ngờ lời nàng nói sao? Thật sự coi nàng là con gái rồi sao?
Nói chuyện mới biết, hiện nay Tĩnh Quốc Hầu đảm nhận chức vụ Binh Bộ thượng thư.
Có thể nói, binh quyền của Lương Quốc đều nằm trong tay của ông ta và Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến hỏi đến chuyện triều cục hiện nay thì Tĩnh Quốc Hầu khẽ thở dài: “Nhìn bề ngoài, cũng tính là ổn định, trời yên biển lặng, hoàng quyền tập trung. Nhưng đây đều là bề ngoài, bách quan trong triều tranh đấu rất khốc liệt, nhất là tranh đấu của hai phe phái cũ và mới, tiếng oán thán khắp nơi, Hoàng thượng có ý thúc đẩy chính sách mới đã động chạm đến lợi ích mấy lão thần, mấy lão thần này đều là lão thần được Tiên đế trọng dụng, cực kỳ kiêu ngạo, thêm chuyện Hoàng thượng trước đây không phải là Thái tử được Tiên đế chỉ định nên bọn họ càng oán thán nhiều hơn.”
“Trong đó, ai là người cầm đầu?” Ôn Yến hỏi.
“Lấy Ngự Sử đại phu – Lương Khuê và Tư Đồ – Trương Tiên Huy của đảng phái cũ cầm đầu, còn có Thái úy Lương Quang Tường có thái độ mờ ám, nhưng cũng có qua lại bí mật với Trương Tiên Huy.”
Ôn Yến hỏi: “Con nhớ Lương Quốc trước chỉ có Ngự Sử, không hề có chức vụ Ngự Sử đại phu, từ khi nào khôi phục lại chức trách của Ngự Sử đại phu vậy?”
Ngự Sử đại phu ở nước T có thế lực rất lớn, nếu không đâu có quyền luận tội của Hoàng đế và bách quan được, nhưng Ôn Yến trước đây khi xem lịch sử của Lương Quốc thì phát hiện chức vị Ngự Sử đại phu ở thời Thái tổ Hoàng đế đã được bãi bỏ.
Ôn Yến phát hiện chế độ quan viên của Lương Quốc tương đối loạn, cũng không giống bất kỳ triều đại nào trong lịch sử mà nàng đã học.
Nhất là chức vị Thái úy, Thái úy là chưởng quản quân quyền, nhưng lại thiết lập chức vị Binh Bộ thượng thư khiến Ôn Yến bây giờ còn không hiểu rõ, nếu Binh Bộ thượng thư chưởng quản Binh bộ, vậy Thái úy lại chưởng quản cái gì?
Ôn Yến hỏi Tĩnh Quốc Hầu thì ông ta đáp: “Chế độ điều khiển binh mã của Lương Quốc chúng ta tương đối phức tạp, lại khác với các quốc gia khác, điều động binh mã cần cả quân lệnh của Hoàng thượng và Binh bộ cùng lúc phát đi, đưa ra hổ phù, hoặc cần Thái úy và Hoàng thượng phát ra quân lệnh, đưa ra hổ phù, Hoàng thượng không thể tự ý điều động quân đội, Binh bộ cũng không được, Thái úy cũng không thể.”
“Ba bên tạo nên thế cân bằng?” Ôn Yến cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Tại sao Hoàng thượng không tập trung binh quyền lại?”
Binh quyền không tập trung, hoàng quyền sẽ phân tán, đây là đại kỵ nha.
Tống Vĩnh Kỳ không phải không biết điểm này đó chứ.
Tĩnh Quốc Hầu cười khổ: “Hoàng thượng nằm mơ cũng muốn thu lại binh quyền về trong tay, nhưng con không phải không biết, đây là quy tắc mà Thái tổ định ra, lo sợ Hoàng đế đời sau hiếu chiến, dễ dàng mang binh mã đi đánh chiếm các nước khác dẫn đến sinh linh lầm than, cho nên Thái tổ năm đó chịu chiến hỏa liên miên, buộc phải bùng nên, vì thế ngài ấy lập ra quy tắc này, binh quyền không thể tập trung về tay của một người nào đó, kể cả Hoàng đế cũng không được.”
“Nhưng con nhớ vào thời của Tiên đế, binh quyền đều tập trung mà.” Ôn Yến nói.
“Thời của Tiên đế, binh quyền đâu có tập trung chứ? Chẳng qua bởi vì Thái úy và Binh Bộ thượng thư đều tâm phúc trọng thần của Tiên đế, Thái úy còn là thầy dạy võ của Tiên đế.”
“Thì ra là như thế, vậy Thái úy hiện nay không thể bãi miễn sao?” Ôn Yến hỏi.
“Thái úy, Tư Không, Tư Đồ đâu thể bãi miễn dễ dàng chứ?” Tĩnh Quốc Hầu chỉ nhìn nàng như một đứa trẻ.
“Thế thì Hoàng thượng hiện nay có thể tin tưởng được chỉ có phụ thân, Tiêu tướng và Tư Không Trương đại nhân?”
“Trọng thần chỉ có ba người chúng ta.” Tĩnh Quốc Hầu nói.
Ôn Yến coi như đã hiểu, trong tam công, có hai người đối đầu với Tống Vĩnh Kỳ, thế nhưng tại sao lại thành ra như vậy? Tống Vĩnh Kỳ cũng đã đăng cơ được 5 năm rồi, lẽ nào bọn họ có mưu đồ đoạt đế vị?
Chỉ sợ không phải vậy.
Ôn Yến nghĩ đến Cửu vương và Tống Vân Lễ, bọn họ còn chưa chết.
“Phụ thân, người có thể điều tra một chút quan hệ của Thái úy đó với Ngự Sử đại phu cùng phụ thân của Tống Vân Lễ được không?”
Tĩnh Quốc Hầu nói: “Không cần điều tra, bọn họ năm đó chính là tâm phúc đi theo phụ thân của Tống Vân Lễ.”
Ôn Yến khẽ cau mày: “Là như vậy sao?”
Tĩnh Quốc Hầu nói: “Có điều sự lo lắng của con là dư thừa, Tống Vân Lễ sẽ không trở về nữa, hắn trước đây chẳng qua muốn vì phụ thân trút giận thôi, ngược lại vô tâm với đế vị.”
Ôn Yến lại không cho rằng như vậy, lúc bắt đầu có lẽ vì trút giận, nhưng sau này thì sao?
Đế vị rơi vào người Vĩnh Kỳ như thế, Tiên đế trước khi chết đối với Vĩnh Kỳ có nhiều chỗ không hài lòng, vốn là người không nên thừa kế đế vị nhất, nhưng chàng lại đăng cơ đế vị, thử hỏi Tống Vân Lễ trong lòng có thoải mái không?
Nếu hắn không phục, sẽ làm thế nào? Thời gian 5 năm đủ để một người có dã tâm quay trở lại rồi.
Ôn Yến nghĩ đến bệnh của Hoàng Thái hậu, cùng với Trần Vũ Trúc hôm đó là giống nhau.
“Đúng rồi, vậy Trần Nguyên Khanh hiện nay đang đảm nhận chức vụ gì?” Ôn Yến hỏi.
“Trần Nguyên Khánh hiện nay được phong thành nhất phẩm Phiêu kỵ đại tướng quân.”
“Hắn có chiến đội không?” Ôn Yến hỏi.
“Nhìn bề ngoài thì không có nhưng vấn đề này cũng khó nói, hiện nay trong người đều nhìn không thấu.”
Ôn Yến nhớ đến Trần Nguyên Khánh có hiểu lầm với nàng, không biết sau khi Khanh Nhi chết thì phần hiểu lầm này có thật sự mất đi?
Hắn có phải từ đầu chí cuối để tâm mình không thể cứu được Trần Vũ Trúc hay không?
Ôn Yến đến phủ Tĩnh Quốc Hầu thật ra chính là muốn hiểu rõ thế cục hiện nay, lần này thì tốt rồi, triết để xua tan suy nghĩ của nàng.
Tuy chưa từng kỳ vọng quá cao, nghĩ cách này có thể khiến bản thân chết tâm thì cũng là chuyện tốt.
Tĩnh Quốc Hầu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của nàng, khẽ thở dài: “Bạch Lan, phụ thân biết mấy năm nay con nhất định là sống rất khổ sở, phụ thân cũng hy vọng con có thể cùng Hoàng thượng tu thành chính quả, nhưng mà là một thần tử, phụ thân thật sự không bằng lòng nhìn thấy Hoàng thượng bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mặc dù nói Hoàng thượng đăng cơ được 5 năm nhưng tình cảnh của người bây giờ so với khi vừa mới đăng cơ còn nguy hiểm hơn.”
“Con biết.” Ôn Yến khẽ mỉm cười, cố gắng che giấu sự lạc lõng trong lòng: “Con trở về chỉ là vì để hai đứa bé nhìn thấy được phụ thân của tụi nó, và còn sẽ không ở lại kinh thành quá lâu.”
Tĩnh Quốc Hầu rất mâu thuẫn, đương nhiên hy vọng con gái sẽ ở lại trong kinh thành, nhưng điều này quả thật rất khó.
Sau khi rời khỏi phủ Tĩnh Quốc Hầu, trong lòng của Ôn Yến càng kiên định hơn.
“Vào cung!” Nàng nói với Thiên Sơn.
“Vâng!” Thiên Sơn tuy không biết nàng đã nói gì với Tĩnh Quốc Hầu, nhưng sau khi thấy nàng đi ra thần sắc luôn không tốt, cũng không dám hỏi, thiết nghĩ sẽ không phải tin tức gì tốt.