Bọn họ từng là thần dân của Tử Húc, nhưng từ khi được trưởng công chúa Kinh Mặc nắm giữ từ nhiều năm trước, bọn họ đã trở thành đồ cưới của trưởng công chúa Ôn Tư nhập vào bản đồ Đại Lương, mười mấy năm này trôi qua đã được hưởng hết thái bình mỹ mãn, lại không ngờ chiến tranh có thể lần nữa giáng lâm.
Nhìn bóng người thưa thớt trên đường, trong lòng Kinh Mặc thổn thức, năm đó khi mình mang quân Đại Lương đến đánh tòa thành này, dân chúng trong thành chưa từng sợ hãi như vậy, cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng tịch liêu như thế.
"Đồn rằng tên tướng quân áo trắng kia giết người như ngóe..." Trần Nguyên Khánh khẽ giải thích bên tai Kinh Mặc, lời đồn đại này ngay từ đầu hắn ta đã biết, nhưng chưa bao giờ nói với Kinh Mặc, trải qua quá nhiều năm chiến tranh tẩy lễ, bọn họ đã quá hiểu trên chiến trường danh tiếng giả dối đến mức nào,vậy nên hắn ta tự động loại bỏ thông tin này.
"Người có thể mang theo tướng sĩ liều chết tiến vào quốc thổ Đại Lương của chúng ta, đánh bại Tô Diễn và Lãnh Ninh, không phải nhân vật đơn giản, khả năng trị quân nghiêm minh, nhưng chắc chắn sẽ không giết người như ngóe, lạm sát kẻ vô tội."
"Ta biết, ta chỉ đang nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cho dân chúng giống như chúng ta, không bị lời đồn quấy nhiễu!” Kinh Mặc khẽ nói, vừa dứt lời, một vòng ý cười dâng lên trên khóe miệng.
"Chúng ta hãy đi đến phủ thành chủ trước, gặp Lãnh tướng quân và Tô Diễn rồi nói." Trần Nguyên Khánh nhìn ra ánh mắt sáng ngời của Kinh Mặc, trong lòng cũng đã hiểu rõ, hắn nhẹ nói xong liền dẫn đầu đi tới phủ thành chủ.
Tiến vào phủ thành chủ, sau khi hiểu rõ tình hình của thành Kinh Mặc, Kinh Mặc cũng không hề khách khí ra lệnh cho người đi tìm vài tên ăn mày, sau đó để ăn mày truyền lời đồn, nói tên tướng quân áo trắng đó cũng không đáng sợ như vậy, vài ngày trước còn cứu được cô nương nhà họ Trương.
Lãnh Ninh và Tô Diễn nhìn vẻ mặt thiên cơ bất khả lộ của Kinh Mặc, một lúc lâu vẫn chưa hiểu trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng Kinh Mặc cũng lười giải thích, nàng để Tô Diễn tìm giúp mình một gian phòng rồi đi nghỉ ngơi, những ngày này màn trời chiếu đất, sốt ruột chạy tới kinh thành, thật sự mệt muốn chết rồi.
"Trần... Tướng quân, công chúa đây là..." Tô Diễn và Lãnh Ninh suy cho cùng cũng có ngăn cách với Trần Nguyên Khánh, thấy Kinh Mặc rời đi, chỉ có thể xin Trần Nguyên Khánh giúp đỡ, hắn ta khó xử một lúc lâu mới nói.
"Hoàng thượng hạ chỉ, tất cả mọi chuyện ở Tây Bắc đều do trưởng công chúa phụ trách, hai người chỉ cần dựa theo lời công chúa nói đi làm là được!” Mặc dù Trần Nguyên Khánh đã vứt bỏ chức quan nhiều năm, lại chỉ đối xử dịu dàng với một mình Kinh Mặc, đối với hai tiểu tướng mà mình chưa từng thấy mặt ở trước mắt này, hoàn toàn không mảy may khách khí.
Sau khi nói xong, hắn ta lấy một đạo thánh chỉ mà Trọng Lâu cho Kinh Mặc từ trong tay áo ra, sau đó đuổi theo bước chân Kinh Mặc rời đi.
Lãnh Ninh run rẩy cầm thánh chỉ, sau khi nhìn xong, trong đáy mắt tất cả đều là kinh hoảng, hắn ta nhìn Tô Diễn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng để trưởng công chúa toàn quyền phụ trách công việc ở Tây Bắc, vậy Tố nhi làm sao bây giờ?"
Ai cũng biết tướng quân áo trắng của Tử Húc Quốc đã sớm nói, chỉ cần Đại Lương dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ giết Lãnh Tố để tế cờ, những ngày này Lãnh Ninh vì Lãnh Tố mà ngày đêm bất an, một mặt muốn cống hiến cho Hoàng Thượng và lãnh thổ Đại Lương, mặt khác lại coi nữ nhi của mình như báu vật.
Hắn ta biết mình hẳn nên lựa chọn thế nào, rõ ràng Thiên Sơn cũng sẽ lựa chọn từ bỏ con gái giống như mình, nhưng là con gái của mình, nói từ bỏ, quả thật không dễ dàng.
Vậy nên trong khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn cố gắng không dụng binh với Tử Húc Quốc, nhưng bây giờ trưởng công chúa tới, thánh chỉ cũng tới.
Đã sớm dự liệu được số phận sẽ bất thình lình xuất hiện, hắn ta vẫn có chút không tiếp thu được, hắn ta...
"Lãnh tướng quân, công chúa chỉ bảo chúng ta thả một chút tin đồn ra ngoài, cũng không phải dụng binh với Tử Húc, tên tướng quân áo trắng của Tử Húc kia chắc chắn sẽ không làm Lãnh cô nương bị thương, hơn nữa công chúa cũng không phải người không biết nặng nhẹ, nàng đương nhiên biết tướng quân áo trắng kia, vậy nên chuyện nàng làm chắc chắn sẽ cố kỵ Lãnh cô nương!” Tô Diễn nhẹ giọng khuyên, Lãnh Ninh gật đầu.
Hắn ta thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, Kinh Mặc là đứa bé mà hắn ta chứng kiến nàng lớn lên, bản tính thuần lương của nàng, đến ngay cả người xa lạ cũng sẽ giúp đỡ, huống chi từ trước đến nay Lãnh Tố đều coi Kinh Mặc là chủ tử của mình.
"Là ta già nên hồ đồ rồi, ta..." Cuối cùng Lãnh Ninh cũng hiểu rõ, khi nhìn về phía Tô Diễn Lần nữa, trên mặt có nhiều hơn mấy phần mất tự nhiên.
"Tướng quân vẫn trong độ tuổi khỏe mạnh, nào có già như lời ngài nói!” Tô Diễn nghe thấy lời nói khiêm tốn của Lãnh Ninh, liền nhanh chóng nói, lúc này Lãnh Ninh vừa bước vào tuổi bốn mươi, trên mặt không còn vết ngây ngô năm ấy, nhiều hơn mấy phần trầm ổn, tướng quân đẹp đẽ ban đầu đã trở thành một vị đại thúc đẹp trai đích thực.
Mà Tô Diễn, người năm đó dùng cơ thể niên thiếu gánh vác biên giới Tây Bắc của Đại Lương, cũng đã đến tuổi xây dựng sự nghiệp, dù cho bị Tử Húc đánh bại, trên mặt vẫn không có chút lo lắng.
"Thật sự đã già, năm đó ta nhìn đứa trẻ này lớn lên đều có thể một mình chống đỡ một phương, đến ngay cả tính toán của nàng mà ta cũng không nhận ra!” Nghĩ đến vẻ mặt rõ ràng mọi thứ trong lòng của Kinh Mặc, lại nghĩ đến dàng vẻ thở ngắn thở dài của mình trong những ngày này, Lãnh Ninh cảm nhận sâu sắc rằng thế hệ của mình đã bị mấy người Trọng Lâu, Kinh Mặc vỗ lên bờ cát.
"Trưởng công chúa tâm tư nhạy bén, năm đó khi nàng vẫn còn nhỏ đã một hơi đoạt được ba thành trì của biên giới Tử Húc, tâm tư và mưu kế lúc ấy của hàng đã khiến chúng ta nhìn mà than thở, huống chi bây giờ, phía bên Nam Chiếu mặc dù không có chiến tranh lớn, công chúa trải qua không ít rèn luyện, huống chi bên người nàng còn có Trần Nguyên Khánh, vậy nên chúng ta không đoán được tâm tư của nàng cũng là bình thường!” Tô Diễn thật lòng an ủi Lãnh Ninh, cũng là tự an ủi mình.
Lãnh Ninh còn có thể dùng các lý do để thoái thác, còn mình thì sao? Lý tưởng trở thành một danh tướng bất phàm mỗi lần gặp được Kinh Mặc đều bị đả kích, bởi vì so với khuôn phép của của hắn, trưởng công chúa Kinh Mặc từ trước đến nay luôn vượt qua lẽ thường chính là bóng ma trên chiến trường.
Hắn ta lớn hơn công chúa Kinh Mặc mấy tuổi, nhưng đặt hai người bọn họ chung một chỗ, thứ hắn tính là số chiến thuật binh pháp đắp lên thành sách, mà cách dụng binh của Kinh Mặc lại linh hoạt đa dạng, nhiều năm trước đó cũng đã là tấm gương để hắn học tập.
Vậy nên lần này Tô Diễn càng chờ mong Kinh Mặc ra tay, xem nàng làm thế nào để phá giải khốn cảnh mà tên tướng quân áo trắng kia đang gây khó khăn cho bọn họ.
Nhưng điều bấy ngờ mà Tô Diễn và Lãnh Ninh mong đợi lại không hề xuất hiện, Kinh Mặc ở trong phủ thành chủ sống phóng túng, Trần Nguyên Khánh cũng không biết lấy bản lĩnh ở đâu, thậm chí ngay cả đặc sản của Tử Húc Quốc cũng mang tới.
Giờ phút này Kinh Mặc rất tiêu dao, nàng cầm một quả nho đưa lên miệng vừa nhìn Trần Nguyên Khánh từ cửa đi vào, cười nói: "Trần thúc nếm thử đi, rất ngọt."
"Còn có tâm trạng để ăn nữa, bây giờ dân chúng trong thành đều khen tên tướng quân áo trắng của Tử Húc kia đến tận trời, hôm qua hắn cứu chính là cô nương nhà họ Trương, hôm nay đã biến thành con gái duy nhất của nhà Lý tú tài, đương nhiên còn có nhị tiểu thư của nhà ông chủ Trương cũng được tên tướng quân áo trắng kia cứu...”
Lúc nói chuyện trên mặt Trần Nguyên Khánh đều mang theo ý cười, tiểu cô nương trước mắt này cuối cùng cũng cho mình kinh hỉ, hắn ta cho rằng những lời đồn này chỉ khiến bách tính bớt kiêng kỵ với tên tiểu tướng của Tử Húc Quốc kia, lại không ngờ đã trở thành tiểu tưởng áo trắng được ca công tụng đức.
Hắn ta tin rằng thay đổi như vậy nằm ở trong sự khống chế của Kim Mặc, nghe vậy, nàng cười nói với Trần Nguyên Khánh: "Trần thúc, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, để bày tỏ việc phủ thành chủ của chúng ta tồn vong cùng bách tính, chúng ta hãy tổ chức một buổi kịch đi, mời gánh hát tốt nhất trong thành đến”! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Mặc đều là sự nghiêm túc, giống như thật sự chỉ để xem đoàn kịch biểu diễn.