Vào ngày thứ 8 của tháng sáu, Tống Vĩnh Kỳ lên ngôi, thay đổi niên hiệu thành Gia Bình!
Việc đầu tiên sau khi Gia Bình hoàng đế lên ngôi là điều tra hung thủ giết hại hoàng đế trước.
Chàng tự mình thẩm vấn những cung nữ và thị vệ làm việc trong Thái Vi cung hôm đó, thị vệ đều nói sau khi xông vào đã thấy hoàng đế nằm trên một vũng máu, mà lúc đó ở trong Thái Vi chỉ có Vệ công công đã chết và Hoàng quý phi, hơn nữa lúc đó trong tay Hoàng quý phi còn cầm hung khí, vậy nên đã kết luận Hoàng quý phi là hung thủ giết chết hoàng thượng.
Mà cung nữ của Thái Vi cung đã phủ định lại vấn đề này, cung nữ nói lúc đó có một người đàn ông đã vào trong cung, sau khi hắn vào trong điện liền đóng cửa lại, sau khi đi ra, thị vệ mới xong vào, cũng nói là, lúc đó trong cung không chỉ có một mình Hoàng quý phi, hơn nữa lúc thị vệ xông vào, cung nữ cũng đi vào, lúc đó Hoàng quý phi đã bất tỉnh, rất có khả năng có người đã đặt nó vào trong tay của Hoàng quý phi. Mà sau này, Chung Chương ở bên cạnh hoàng đế cũng xác nhận Cửu vương thực sự có đi vào trong điện, lúc đó Chương Chính phụ trách canh giữ ở bên ngoài điện, hoàng đế hạ chỉ không phép cho ông đi vào, lệnh cho ông canh giữ ở phía trước hàng lang, vậy nên lúc Cửu vương đi vào trong điện, ông chỉ nghĩ rằng Cửu vương phụng mệnh đi vào. Sau đó thấy Cửu vương rời đi, trên y phục hình như có máu, lúc đó ông ta hoài nghi muốn đi vào để điều tra, thì thị vệ đã xông vào.
Dựa trên lời khai của tất cả các bên, thêm suy đoán của thái y, lúc đó Hoàng quý phi đã bị trọng thương, không nói làm tổn thương ai, dựa vào vết thương của cô ta, cô ta đã cử động nhẹ nên đã động vào vết thương, mà hoàng đế là người học võ, nên Hoàng quý phi không có khả năng có thể ám sát được hoàng thượng.
Sau đó, có hai tên thị vệ đã rút lại lời khai của họ, nói lúc đó Cửu vương quả thật đã đi vào trong điện, sau khi ông ta rời đi, trong tay đúng là có máu.
Nên, Cửu vương mới là người tình nghi giết chết tiên đế, bây giờ, chỉ có nhanh chóng bắt Cửu vương về quy án, cẩn thận thẩm vấn, mới biết được sự thật của sự việc.
Sau khi lệnh truy nã được ban hành, người dân cũng được, quan chức cũng được, võ lâm cũng được, đều truy xét tung tích của Cửu vương.
Vụ án này, thật ra còn rất nhiều điểm không hợp lý, cũng có triều thần nghi ngờ. Nhưng, Tống Vĩnh Kỳ đã trở thành hoàng đế, chàng đã lên tiếng, cho dù có nghi ngờ, cũng không giám lên tiếng. Lại nói, chỉ là nghi ngờ không có bằng chứng xác thực nào, ai dám gây chiến với thiên uy?
Hoàng hậu được phong làm Tinh Đức thái hậu, chuyển đến Thọ Ninh Cung. Du phi được phong làm Du quý thái phi. Cùng với Tinh Đức thái hậu ở Thọ Ninh Cung. Lăng quý phi được phong làm Lăng quý thái phi, chuyển vào Minh Nguyệt cung. Cần phi được phong làm Cần thái phi, sống tại Tiên Minh cung!
Trấn Viễn vương gia được phong làm Trấn Quốc vương gia, phong thêm một cấp, Trấn Quốc tướng quân.
Tả hữu tể tướng vẫn như cũ là Lý tể tướng và Tiêu tể tướng, Lý Tuân được phong làm binh bộ thảng thư. Chung Phục Viễn vẫn thống lĩnh ngự lâm quân trong cung, đây là ý của hắn, hắn nói Ôn Yến còn ở trong cung một ngày, hắn vẫn không yên tâm, mặc dù không có năng lực gì, nhưng vẫn hi vọng ở bên cạnh cô. Những lời này mặc dù khiến Tống Vĩnh Kỳ không thoải mái, nhưng qua nhiều chuyện như vậy, chàng cũng biết Chung Phục Viễn không có tâm tư gì với Ôn Yến, nên đã phê chuẩn yêu cầu của hắn.
Vì mối quan hệ với Tịch Quốc Hậu, Dương Bạch Phi cũng vào cung, vẫn như cũ nàng ta được phong làm Nhu phi, sống ở Phiêu Tự cung, cũng không có ai xem trọng. Cho dù như vậy, bây giờ nàng ta cũng là phi tần duy nhất của Tống Vĩnh Kỳ, để thuận theo quy định của tổ tiên, vẫn thực hiện lễ sắc phong.
Ôn Yến vẫn sống ở Thái Vi cung, ban đầu Tống Vĩnh Kỳ muốn đổi cho cô một nơi khác, nhưng cô nói ở Thái Vi cung quen rồi, không muốn đổi, cô khăng khăng như vậy, Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ là Ôn Yến vẫn chậm trễ chưa được phong làm thái phi, triều thần đã có rất nhiều ý kiến khác nhau, sĩ phu đã dâng thư rất nhiều lần, yêu cầu nhanh chóng phong Hoàng quý phi làm Hoàng quý thái phi, chỉ là đều bị Tống Vĩnh Kỳ kéo dài.
Chàng không muốn phong Ôn Yến làm quý thái phi, chàng muốn lập Ôn Yến làm hoàng hậu của chàng.
Chỉ là chàng biết trước mắt vẫn không thể nhắc đến chuyện này trên triều, chàng muốn đưa Ôn Yến xuất cung, sau đó vì cô an bài một thân phận mới chính thức lấy Ôn Yến vào cung làm hậu.
Dưới tên của tiên đế, có mười mấy vị hoàng tử, nhưng không phải là con ruột của ông, là con trai huynh đệ của tiên đế, tiên đế buộc phải kế thừa tên của ông. Tống Vĩnh Kỳ lập lại trật tự, phong toàn bộ hoàng tử làm vương gia, hơn nữa để bọn họ nhận tổ quy tông, nhận lại phụ thân ruột của mình, giao nhận nhất mạch của bọn họ, cũng xem như là để tiên đế dưới suối vàng có thể ăn nói được với huynh đệ.
Cách xử trí này, khiến triều thần vô cùng cảm động, khiến những vương gia ở bị điều ra những vùng biên cương hẻo lánh vô cùng cảm động, vội vàng đi đến kinh thành để cảm ơn.
Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ tự mình xuất chinh giúp đỡ Nam Chiếu đạt được hòa bình, Nam Chiếu hoàng đế đã lệnh cho sứ thần đến chúc mừng hoàng đế mới lên ngôi. Sứ thần đưa ra đề nghị muốn gả Ninh Hòa công chúa cho Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ lấy lý do quốc gia chưa ổn định để cự tuyệt, cả đời này của chàng, chỉ cần một mình Ôn Yến, hậu cung cũng không cần phải nạp thêm bất kỳ phi tần nào.
Vì điều này hoàng đế Nam Chiếu rất không hài lòng, dù sao chuyện chủ động hòa thân lại bị cự tuyệt, trên phương diện ngoại giao vô cùng mất mặt. Chỉ là thực lực của quốc gia không ngang sức, lại là quốc gia sau chiến tranh, cho dù trong lòng rất phẫn nộ, cũng không dám khởi binh đến xâm phạm, dù sao cũng đã đồng ý thỏa thuận hòa bình.
Nhưng lúc này trong triều dấy lên sự bất mãn của các đại thần, Tống Vĩnh Kỳ mới đăng cơ, lại không có cuộc tuyển chọn lớn nào, trong cung chỉ có một mình Nhu quý phi, nên chọn phi tân để tăng cường dịch đình, hoàng đế Nam Chiếu đã chủ động đưa ra đề nghị hòa thân, chính là giúp cho quan hệ bang giao bạn bè, Tống Vĩnh Kỳ không nên cự tuyệt.
Sĩ phu dâng thư, hi vọng hoàng đế xét lại chuyện hòa thân, nhưng thái độ của Tống Vĩnh Kỳ rất kiên định, không có chút lung lay, trên triều tức giận trách mắng sĩ phu.
Chuyện này truyền đến hậu cung, Ôn Yến cũng biết. Ôn Yến biết suy nghĩ của Tống Vĩnh Kỳ, là một người phụ nữ, cô rất cảm động, cũng biết từ lập trường của cô, không nên nói cái gì, nếu như khuyên chàng kết hôn, trong lòng chàng chỉ có mình, vậy đặt Nam quốc công chúa ở đâu?
Trước đó cảm thấy chỉ cần chàng đăng cơ hoàng đế, có được quyền lực thực sự, vậy sẽ không cần chịu sự thao túng của người khác, nhưng bây giờ xem ra, ngay cả khi là hoàng đế, cũng có lúc bất lực.
Tống Vĩnh Kỳ mỗi ngày đều dùng bữa cùng Ôn Yến, trong phòng bếp nhỏ của Thái Vi cung có mấy vị đầu bếp Giang Nam rất nổi tiếng, Tống Vĩnh Kỳ rất thích ăn các món của Giang Nam, mỗi ngày Ôn Yến đều sẽ ra lệnh cho mọi người chuẩn bị những món ăn mà Tống Vĩnh Kỳ thích, cùng chàng uống rượu, nói chuyện thường ngày.
Nhưng, Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ nói đến chuyện triều chính.
Chàng đăng cơ chưa được bao lâu, dường như đã được đủ loại quan lại quy phục, nhưng chàng biết rất nhiều người ngoài mặt kính cẩn nghe theo, sau lưng lại oán thầm. Mà từ khi bắt đầu chàng đã không muốn Ôn Yến quan tâm đến chuyện triều chính, bởi vì một khi Ôn Yến liên quan đến chuyện triều chính, sẽ nghe thấy những tin đồn không tốt về cô. Đến bây giờ, chàng là vua của đất nước, chuyện có thể làm cho cô chính là dùng cách của mình để bảo vệ cô.
Ngự thư phòng, Tư Không Trương đại nhân dâng thư, thỉnh cầu Tống Vĩnh Kỳ phong Hoàng quý phi làm Hoàng quý thái phi, Tống Vĩnh Kỳ trì hoãn xác lập thân phận của Ôn Yến, là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết. Tư Mã đại nhân không được xem là một người tâm tư khó lường, ngược lại, ông ta là một người rất chính trực lại cổ hủ, ông ta cũng giúp đỡ Tống Vĩnh Kỳ, chính vì giúp đỡ, ông ta mới không thể để Tống Vĩnh Kỳ mới đăng cơ lại phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, lấy nữ nhân của phụ thân mình làm phi. Như vậy, sẽ ảnh hướng đến danh tiếng của Tống Vĩnh Kỳ, truyền ra ngoài, sẽ khiến tiếng tăm của Lương quốc bị tổn hại.
Chàng ở trong ngự thư phòng vốn muốn qua loa che giấu chuyện này, nhưng, Tư Không đại nhân hết lời bức ép, từ xưa đến nay, nói có sách mách có chứng, sau từ chính trị nói về sự ổn định hậu cung của hoàng đế những triều trước, ông ta hi vọng Tống Vĩnh Kỳ tự mình phái sứ thần đến Nam Chiếu cầu thân, cũng xem như là cho hoàng đế Nam Chiếu một bậc thềm để xuống.
Tống Vĩnh Kỳ ban đầu vẫn còn có thể nói chuyện một cách tử tế, nhưng giọng điệu của Tư Không đại nhân ngày càng tệ hơn, thậm chí còn nói đến chuyện Ôn Yến giết vua. Tống Vĩnh Kỳ sớm đã hạ thành chỉ, không cho phép bất kỳ ai nhắc lại chuyện này nữa, nhưng Tư Không đại nhân lại một lần nữa chạm đến vảy ngược của chàng, chàng lập tức nổi giận, hạ lệnh cho người khác đánh Tư Không đại nhân 10 cái, mặc dù sau đó được Chung Chương khuyên ngăn, nhưng Tư Không đại nhân vẫn vì chuyện này mà đau lòng. Ông ta lập tức mắng: “Từ xưa tới này hồng nhan hoại thủy, hoàng thượng là thánh hiền minh quân, không nên bị nữ sắc gài bẫy, nếu như Hoàng quý phi là một người hiểu lý lẽ, cũng biết quân tử nên tránh xa nguy hiểm, để tránh hoàng thượng phạm phải sai lầm, nên sớm xuất cung tu hành. Chỉ là lão thần thấy, Hoàng quý phi cũng là một người phụ nữ quyến rũ, tiên đế trước kia bị nàng ta mê hoặc, không công không rồng lập làm Hoàng quý phi, đã gây ra sự chỉ trích của rất nhiều triều thần, hôm nay hoàng thượng lại vì Hoàng quý phi mà chối từ chuyện liên hôn với Nam Chiếu, làm tổn hại đến tình cảm của Lương quốc và Nam Chiếu, có thể thấy, người phụ nữ họ Ôn này thật sự là kẻ gây tai họa!”
Tư Không đại nhân nói như vậy, đã đem sinh mệnh của bản thân và gia đình ra để chơi trò chơi may rủi, lập tức đập bàn, tức giận đứng lên, ông ta là lão thần tử, đức cao vọng trọng, hai vị tướng gia vô cùng kính trọng ông ta, hôm nay lại bị một vị hoàng đế mới hạ lệnh ra sức đánh mười cái, mặc dù không có đánh, nhưng cũng làm tổn thương đến lòng tự trọng, mặt mũi và trái tim ông ta, còn có chừng mực gì nữa?
Tống Vĩnh Kỳ rất tức giận, lập tức đập bàn, phần nộ đứng dậy, muốn thu lại chức vị của Tư Không đại nhân, may mắn thái hậu nương nương đã đến kịp để khuyên Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là Tư Không đại nhân lúc này đã tức giận đến mức muốn đâm vào cột tự sát, thái hậu gấp đến mức dường như muốn quỳ xuống cầu xin cho ông ta, Tư Không đại nhân cao giọng mắng lớn, ở trong Ngự thư phòng hét lớn, nói Lương quốc sẽ vì Ôn Yến mà vong quốc.
Trò hề này đương nhiên cũng truyền đến tai Ôn Yến, nên buổi tối, lúc Tống Vĩnh Kỳ đến dùng cơm, Ôn Yến đã nói với chàng điển cố của Ngụy Chinh và Đường Thái Tôn. Chưa hết, cô nói: “Trụ cột của quốc gia, nên là những người dám nói thẳng, dám tiến lên khuyên can, nếu như chàng vì như vậy mà trách phạt Tư Không đại nhân, chỉ sẽ khiến các quan lại nản chí ngã lòng, lại nói, Tư Không đại nhân làm quan đã nhiều năm, môn sinh rất nhiều, trong đó không thiếu trọng thần của quốc gia, hôm nay chàng làm khó ông ấy, sau này chỉ sợ sẽ ủ thành một cục diện càng tồi tệ.”
Tống Vĩnh Kỳ im lặng, chàng ngước nhìn khuôn mặt của Ôn Yến, trong lòng dâng lên những nỗi buồn khác nhau. Ngày đó Ôn Yến vì cứu chàng mà phải vào cung, từ khi quen biết chàng, cô đã chịu bao nhiêu oan ức, gặp bao nhiêu tội trạng? Chịu bao nhiêu lời trách mắng? Nhưng cô không bao giờ nói nửa câu ở trước mặt chàng, thậm chí một lời oán giận cũng không có, vẫn thản nhiên tin tưởng chàng như vậy.
Chàng cảm thấy những gì bản thân mình nói đều là thừa thãi, lúc này chàng đã là vua của một nước, có được mọi thứ mà người đời muốn có, nhưng, điều duy nhất chàng muốn trước mặt, chàng lại không có cách nào có được.
Lấy một câu nói cũ, không có cô, cho dù chàng có được giang sơn, cũng không có ý nghĩa gì?
Ngồi trên triều, chàng rất trống rỗng, tâm trạng cứng nhắc, chỉ khi đối diện với cô, trong lòng mới cảm thấy chân thực, không có cô, đời này chàng cũng không biết phải sống như thế nào.
Cuối cùng, chàng mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, ta có thể xử lý được!”
Làm sao Ôn Yến không lo lắng chứ? Chàng mới ngồi lên ngai vàng, nền móng chưa vững, vừa mới từ chối chuyện hòa thân với Nam Chiếu, đã gây nên sự trách móc, hôm nay lại vì cô mà tranh chấp với Tư Không đại nhân, chỉ sợ ngày mai những lời bịa đặt truyền ra bên ngoài, chàng sẽ phải chịu nhiều lời trách mắng hơn.