Trong thế giới của Nhạc Thính Phong căn bản không hề có khái niệm thế nào là "cha ruột" cả!
Nhạc Bằng Trình thật sự rất muốn đập chết Nhạc Thính Phong, nhưng ở trước mặt cảnh sát, ông ta không dám, chỉ có thể bất lực nghiến răng nhìn. Truyện Nữ Phụ
Cảnh sát bảo Đinh Phù nói tiếp, bà ta run rẩy nói: "Sau đó... hai chúng tôi bị bắt cóc... ông ta liền... ông ta liền... a..."
Đinh Phù nói xong ôm đầu hét ầm lên, bà ta ngồi xuống đất, thân thể run lên cầm cập.
Như thể bà ta nghĩ tới một chuyện gì đó đáng sợ nhất, kinh khủng nhất, biểu hiện đó, diễn xuất đó, quả thật... quá hoàn hảo, giống y như thật.
Đặc biệt là khi bà ta kể lại quá trình bị bắt cóc, bà ta còn nói Nhạc Bằng Trình vì muốn bảo vệ tính mạng mình mà đã để bà ta ngủ với bọn cướp kia. Mặt bà ta lúc ấy xám như tro tàn, trông như một cái xác chết di động.
Cảnh sát ai nghe xong cũng cảm thấy thật tàn nhẫn, thật đáng thương, tên khốn này đúng là ngay đến một con chó cũng không bằng. Không ngờ ông ta lại có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, nhưng họ không ngờ được rằng chuyện táng tận lương tâm hơn nữa còn ở phía sau.
Đinh Phù líu ríu nói: "Sau đó... sau khi xuất viện, ông ta không muốn tiêu thêm một đồng nào cho tôi nữa. Ông ta nói tôi cắm sừng ông ta, ngày nào ông cũng không đánh thì chửi tôi, cho đến khi... ông ta càng làm ra những chuyện không bằng cầm thú, tôi mới tỉnh táo lại hoàn toàn!"
Đinh Phù ôm mặt, bà ta dường như phải cố gắng lắm, lấy hết dũng khí ra mới có thể nói ra được chuyện này.
Cảnh sát cũng không giục, mặt Nhạc Bằng Trình đỏ bừng lên, bao nhiêu lần ông ta muốn chửi bới lại bị cảnh sát trừng mắt về.
Nhạc Thính Phong ở bên cạnh chậm rãi uống nước, vở kịch này anh chỉ đóng vai một người nghe thôi.
Anh chỉ cần nghe hết là có thể đi được rồi!
Một lát sau, Đinh Phù ngẩng lên, hai mắt bà ta sưng vù, mắt đầy tơ máu...
Bà ta nhìn về phía Nhạc Bằng Trình, ánh mắt dữ tợn như dã thú, mọi người chỉ nghe thấy bà ta nói: "Mãi đến sau này, ông ta... ông ta.... bức tôi... ông ta bức tôi phải bán dâm, chính tại trong cái nhà nghỉ cũ rách mà các người tìm thấy tôi đấy. Ngày nào ông ta cũng kéo rất nhiều đàn ông tới, bất kể là hạng người gì, chỉ cần cho chút tiền là được... Tôi không đồng ý, ông ta liền đánh tôi thiếu điều muốn chết. Tôi thật sự... chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn sống nữa... tôi hoàn toàn tỉnh mộng rồi. Người đàn ông này không phải Nhạc Bằng Trình, ông ta không phải là người chung sống với tôi ba mươi năm chưa từng cãi vã, không phải là người đàn ông trước giờ chưa từng đỏ mặt, người ấy sớm đã chết rồi, còn tên này quả thật là cơn ác mộng của cả cuộc đời tôi."
Nói hết chuyện này, Đinh Phù bắt đầu gào khóc, bà ta run rẩy kéo váy lên: "Mọi người... nhìn xem, nhìn trên người tôi xem... đây đâu còn là cơ thể của một người phụ nữ nữa..."
Mọi người nhìn vào thấy trên đùi bà ta khắp nơi đều là vết thương tụ máu xanh tím nhằng nhịt, còn có cả vết sẹo do bỏng của tàn thuốc, rất nhiều chỗ đều không ổn, đã có nơi bị nhiễm trùng mưng mủ, ai nhìn thấy cũng phải giật mình, sởn cả tóc gáy.
Tất cả cảnh sát đều sợ ngây người, nghe tất cả những chuyện này xong, quả thật... đúng là khốn nạn hơn cả những thằng khốn được các biên kịch miêu tả trong các bộ phim truyền hình.
Con mẹ nó, hắn có còn là đàn ông nữa không?
Có một nữ cảnh sát không nhịn được nữa vành mắt đỏ lên, xông tới tát cho Nhạc Bằng Trình hai phát: "Đồ cầm thú, những chuyện do ông làm ít nhất có thể phạt ông 20 năm tù đấy! Loại người như ông căn bản... không đáng được sống!"