Anh gấp rút muốn đi chứng thực, nhưng lại sợ sẽ thất vọng.
Anh kích động nắm chặt tay Quý Miên Miên: "Anh không lạnh, anh rất khỏe... cái bánh bao kia em không ăn được, còn có những thứ khác, em xem muốn ăn cái nào?"
Quý Miên Miên buồn bực, anh sao vẫn còn kỳ lạ như thế chứ?
Cô sờ cái bụng lép kẹp, nói: "Em cũng thật sự đói bụng, có thể đột nhiên từ nước ngoài trở về, dạ dày lập tức chưa thích ứng được."
Mộ Dung Miên gật đầu bừa: "Ừ, ừ... vẫn là, nên ăn một chút."
Anh cẩn thận vịn tay Quý Miên Miên đi ra khỏi toilet.
Quý Miên Miên nhìn anh không ngừng lo lắng, còn cẩn thận dìu cô, cười rộ lên: "Anh làm sao vậy, em chẳng qua là ăn không hợp khẩu vị, cũng không phải bị bệnh, anh sao lại để ý như vậy."
Mộ Dung Miên nói: "Anh xem sắc mặt của em đặc biệt không tốt nên lo lắng."
Khuôn mặt đỏ ửng của Quý Miên Miên sau khi tản đi, liền có chút tái nhợt, thoạt nhìn thật có vài phần yếu ớt.
Anh vịn Quý Miên Miên trở lại bàn ăn ngồi xuống, lại cho cô nếm thử món khác.
Kết quả, Quý Miên Miên phát hiện, dạ dày của cô không thích ứng được thật là nhiều, cái này mùi vị không đúng, cái kia mùi vị cũng không đúng, một đống món trên bàn chọn lựa ngoại trừ cháo ra, còn lại không có bao nhiêu có thể ăn được.
Giữa chừng, Quý Miên Miên lại chạy đi toilet hai lần, nôn đến mê muội mới đi ra.
Một bữa cơm ăn xong như đánh trận, Quý Miên Miên không no bụng nổi, sau khi ăn xong ngồi co quắp trên ghế, ai oán nói: "Thế này là sao chứ, chẳng lẽ em ở nước ngoài thì dạ dày liền sính ngoại sao?"
Vốn là người có tâm hồn ăn uống, món ngon đầy bàn lại không thể ăn, loại thống khổ này Quý Miên Miên không nói lên lời.
Cô từ khi sinh ra đều chưa từng như vậy, mình là một kẻ ham ăn nhưng kết quả lại không thể ăn nổi cái gì, thật quá tra tấn người mà.
Mộ Dung Miên đau lòng không dứt, lúc trước vui mừng suy đoán Quý Miên Miên mang thai thì hôm nay lại giảm đi một chút, so với em bé, anh càng không muốn cô chịu khổ.
Anh xoa nhẹ bụng cô: "Buổi chiều đi bệnh viện, tiện thể kiểm tra một chút."
Quý Miên Miên suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Được."
Cô lo lắng, mình thật sự phát bệnh.
Những thứ khác đều tốt, nhưng không thể ăn, quá đau khổ rồi.
Mộ Dung Miên thấy sắc mặt Quý Miên Miên tái nhợt, cong miệng, trong mắt viết bốn chữ to - tôi chưa ăn no, khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, anh nghĩ trong đầu hận không thể thay cô chịu.
"Ăn chút trái cây vậy nhé?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Trái cây được đó, nếu vẫn không được, em thực muốn khóc luôn."
Cô một hơi ăn liền ba quả chuối tiêu mới cảm thấy không đói bụng nữa.
Đến buổi chiều, hai người đi tới bệnh viện.
Đi trước gặp chuyên gia khoa tâm não, kiểm tra tim một chút.
Bác sĩ nói trước mắt coi như ổn, chỉ là nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, không nên vận động mạnh, chú ý giữ gìn tâm trạng thoải mái dễ chịu, bất luận không khỏe chỗ nào, nhất định phải đến bệnh viện.
Mộ Dung Miên không gặp vấn đề gì, rốt cuộc Quý Miên Miên mới thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất anh gặp chuyện không may.
Sau đó, Mộ Dung Miên mang theo Quý Miên Miên xem dạ dày, kết quả sau khi bác sĩ hỏi một chút tình trạng của cô, đem cô đánh giá từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Đã kết hôn?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Bác sĩ, điều này liên quan gì dạ dày của tôi."
"Dạ dày cô không có vấn đề."
Quý Miên Miên im lặng, không có vấn đề, vậy hỏi cái đó làm gì?
Bác sĩ: "Tôi khuyên cô lên tầng trên khoa phụ sản kiểm tra xem."