Mộ Dung Miên nói mình nghỉ ngơi chưa đủ, Quý Miên Miên liền lập tức nghĩ tới trái tim của anh.
Cô đặc biệt nhạy cảm với ca mổ cấy ghép, bác sĩ nói, rất lâu sau khi cấy ghép đều phải quan sát kỹ, tùy lúc vẫn có thể xuất hiện tình huống bài xích, không thể chủ quan.
"Anh không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi, còn nữa, anh đã báo qua với ba mẹ vợ rồi, chúng ta trở về muộn mấy ngày một chút."
"A, ba mẹ em đồng ý?"
Quý Miên Miên quả thực kinh ngạc, ba mẹ vậy mà lại đồng ý. Vốn ba mẹ cô trông mong cô sớm về nước, như thế nào mà bọn họ lại không nóng nảy vậy?
Có điều đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là thân thể của Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên cười nói: "Đúng vậy, bố mẹ vợ vẫn là rất quan tâm anh."
Quý Miên Miên hất cằm lên: "Tất nhiên, ba mẹ em, cũng là ba mẹ anh, có thể không quan tâm anh sao, có điều, anh đừng thể hiện, thân thể anh không thể để xảy ra chuyện gì đâu."
"Anh biết rồi, nếu có vấn đề gì, nhất định sẽ nói cho em."
Quý Miên Miên trong đầu vẫn là bất an, vấn đề trái tim, cũng không phải là bệnh nhỏ như đau đầu nhức óc hay cảm mạo phát sốt, nếu không chú ý, bất kỳ lúc nào đều ảnh hưởng đến tính mạng.
Cô kiên trì: "Không được, em vẫn không yên tâm, anh nghe lời em, chiều nay hoặc ngày mai, anh phải đi một chuyến đến bệnh viện với em."
Mộ Dung Miên nhìn vẻ mặt kiên trì của cô, tình cảm bộc lộ trong lời nói với mình, anh gật đầu: "Được, anh đi, nghe lời vợ của anh đó."
Trên mặt Quý Miên Miên lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: "Giờ mới nghe lời, mau ăn cơm."
Quý Miên Miên cầm lên cái bánh bao vừa rồi chưa kịp ăn, nhưng vừa cắn một cái sắc mặt liền thay đổi, cô đặt đũa xuống, vứt bỏ cái bánh bao vừa cắn, đứng dậy hướng đến toilet chạy.
Mộ Dung Miên nghe được trong toilet truyền đến tiếng nôn ọe, tay run lên làm rơi đũa trên mặt đất, vội vàng đứng lên chạy tới toilet.
Quý Miên Miên ghé vào bồn rửa mặt, che ngực nôn không ngừng.
Cả đêm cũng không ăn cái gì, trong dạ dày sớm đã trống rỗng, nhổ ra đều là nước chua.
Mộ Dung Miên vừa vọt vào đã nhìn thấy Quý Miên Miên ở đó nôn đến mặt đỏ rần, trong lòng của anh ý nghĩ kia liền càng khẳng định, nhưng nhìn cô thống khổ như vậy lại càng đau lòng hơn.
Anh tranh thủ thời gian vỗ vỗ sau lưng cô, đợi cô nôn xong. Chạy ra cầm một ly nước ấm tới. "Miên Miên, hiện tại cảm thấy sao rồi?"
Quý Miên Miên vừa rồi một hồi nôn điên cuồng, tuy rằng không có nôn ra nhiều, thế nhưng trong dạ dày lại co rút khó chịu, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cô cầm lấy nước súc miệng, nói: "Em cũng không biết làm sao lại như vậy, cái bánh bao vừa rồi mùi vị không sai, hay là thịt có vấn đề?"
Mộ Dung Miên sững sờ, lắc đầu: "Không có, anh mở bên trong ra thấy thịt vẫn tươi ngon mà."
Đột nhiên, cô cúi đầu nhìn vào cánh tay trên người mình. "Ôi, tay của anh sao lại run vậy? Anh lạnh sao? Hay là thân thể không thoải mái?"
Mộ Dung Miên lấy lại tinh thần mới phát hiện, tay của mình run liên tục, anh vừa rồi bắt đầu run, không phải là lạnh, anh là bị kích động đó.
Tổng hợp lại những sự việc của Quý Miên Miên trước mắt, cô ấy tám phần mười chính là mang thai, anh... có thể sắp làm cha rồi.